Chương 244: Dùng binh khí nào thì tốt? (2)
Không thèm nhìn Diêu Kim Thành ngã xuống, Phương Bình nghiêng đầu nhìn qua phía Đường Tùng Đình.
Đường Tùng Đình đang đánh với ba võ giả trước đó là 5 tên nhưng bị Phương Bình đá chết một tên gần cửa, tên còn lại bị một đao chém chết.
3 người còn lại đều là cảnh giới cấp một.
Trong đó hẳn là có tên Trương Chí Cường, lúc này hai tên ngã trên mặt đất không biết sống hay chết tên còn lại đang đánh nhau với Đường Đình Tùng có lẽ là Trương Chí Cường rồi.
Bởi vì là nhiệm vụ của Vương Hoài Cẩn bọn họ, Phương Bình cũng không có hứng thú giúp bọn họ đánh không công, thấy vậy nói: “Đường Tùng Đình có thể rút lui rồi!”
“Rút lui?”
Đường Tùng Đình lúc này mới có thời gian để ý cậu, đợi đến lúc nhìn thấy Diêu Kim Thành người một nơi, đầu một nơi, lập tức giật nảy mình.
Một mình Phương Bình đánh chết võ giả cấp hai?
Hơn nữa lại không hề bị thương!
Cậu lại càng hoảng sợ, sắc mặt của Trương Chí Cương cũng trắng bệch, Phương Bình nói với Triệu Tuyết Mai đang đứng ở cửa: “Cho hắn đi!”
Trương Chí Cường còn cho là mình nghe nhầm, lại nghe Phương Bình nói: “Thuốc, vũ khí trên người đều để lại!”
Trương Chí Cường gần như không có bất kỳ do dự nào, nhanh chóng móc từ trong túi quần một hộp thuốc ném xuống đất, còn về vũ khí thì hơi do dự chốc lát, đợi đi đến cửa Trương Chí Cường vứt vũ khí xuống liền chạy ra ngoài!
Triệu Tuyết Mai cũng không ngăn cản đợi hắn chạy đi, lúc này mới nhịn không được hỏi Phương Bình: “Khí huyết của cậu rốt cuộc bao nhiêu?”
Vừa nãy Đường Tùng Đình đánh nhau không có để ý đến tình hình của Phương Bình.
Cô đứng ở cửa lại nhìn rất rõ.
Khí huyết Phương Bình toàn lực bộc phát, liên tục chém xuống ít nhất là 50 đao!
Võ giả cấp một toàn lực bộc phát, trên thực tế bởi vì khí huyết có hạn, có thể bộc phát chỉ có thể chém xuống hai hay ba mười đao, vậy cũng là đạt đến cực hạn rồi.
Điều này đã tính là tôi cốt lần hai hoặc là võ giả đỉnh cấp một!
Còn Phương Bình?
Gần như không hề dừng lại nghỉ ngơi, mỗi đao đều toàn lực, Diêu Kim Thành có thể chịu được mới lạ.
Phương Bình cười nói: “Thu dọn chiến trường trước, lấy một ít đồ, tớ đi xem thực lực của Đông Ngô Võ Đại.”
“Được.”
Triệu Tuyết Mai gật đầu, nhưng vẫn có hơi khác thường nhìn Phương Bình.
Hao tổn khí huyết đánh thắng võ giả cấp hai, khí huyết Phương Bình rốt cuộc cao bao nhiêu?
Ba lần tôi cốt có khoảng cách lớn như vậy sao?
...
Bên ngoài.
Triệu Tuyết Mai vừa đi vào, liền có người nhỏ tiếng nói: “Người Ma Võ không chịu nổi rồi!”
“Nhìn kìa, có một tên chạy ra...”
“Hình như là Trương Chí Cường, nhanh lên!”
Vương Hoài Cẩn đang nói thì thấy có người chạy ra, vừa nhìn thấy có chút giống Trương Chí Cường lập tức liền có người muốn đuổi theo.
Đuổi theo vài bước, đột nhiên có người nói: “Ma Võ nếu như chết rồi, tên võ giả cấp hai bên trong đuổi tới phải làm sao?”
Vương Hoài Cẩn hơi do dự chốc lát, lúc nhìn thấy Trương Chí Cường hoảng hốt chạy bừa muốn chạy đến chỗ bọn họ, cắn răng nói: “Trước liên thủ giết đối phương, đợi lát nữa tình huống không đúng thì chạy!”
Bọn học vừa tiến lên phía trước, Trương Chí Cường lập tức tuyệt vọng nói: “Các người không giữ lời!”
Vương Hoài Cẩn có chút mơ hồ, mấy người khác cũng sững sờ một chút, Trương Chí Cường lại tuyệt vọng quát to: “Tao liều mạng với bọn mày!”
Hắn ta vừa mới đánh nhau với Đường Tùng Đình, vốn dĩ đã tiêu hao không ít khí huyết, lúc này bên trong còn tồn tại một tên võ giả cấp hai chém giết.
Trương Chí Cường tự biết chạy không thoát, trong tuyệt vọng căn bản không để ý tới bị thương, cho dù bị người ta đánh trúng một quyền vào ngực, cũng không để ý chút nào, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào một võ giả, tấn công loạn xạ.
Những người khác vội vàng ra tay, nhưng người bị Trương Chí Cường nhắm vào vẫn bị đánh không ngừng lui về sau, máu trong miệng không ngừng phun ra.
Vương Hoài Cẩn giận dữ liền dùng liên hoàn cước, không ngừng đã vào sau gáy của Trương Chí Cường, nhưng Trương Chí Cường cũng là võ giả đỉnh cấp một, lúc này căn bản không muốn sống nữa rồi.
Cho dù ý thức đã mơ hồ cũng không thèm để ý cũng không phòng thủ, bắt được tên trước mặt chỉ biết đánh lung tung.
Vương Hoài Cẩn tức giận hai tay ôm lấy cái cổ của Trương Chí Cường dùng toàn lực bẻ!
Một tiếng “Rắc..” vang lên, lần này Trương Chí Cường cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Trương Chí Cường vừa chết, đám người vội vàng tiến lên phía trước kiểm tra thương thế của người vừa nãy bị công kích, có người thở phào nhẹ nhõm nói: “Cũng may, chỉ bị gãy mấy cái xương sườn, có lẽ không bị thương đến nội tạng, tên này điên rồi sao?”
Vừa nãy Trương Chí Cường chính là điên rồi, không một chút phòng thủ.
Nếu như không phải vậy mấy người cũng không giết được tên võ giả đỉnh cấp một nhanh như thế.
Nhưng cũng chính vì lý do đó đã gây ra thương tích rất nặng cho người này, ít nhất phải dưỡng thương một thời gian mới được.
Vương Hoài Cẩn lại nhíu mày nói: “Có chút không thích hợp cho lắm, vừa nãy nhưng lời hắn nói các cậu nghe thấy không?”
“Hắn nói chúng ta không giữ lời...”
“Chúng ta căn bản chưa nói gì...”
“Lẽ nào là?”
Vẻ mặt mấy người đang ghi hoặc, khu nhà bỏ hoang cách đó không xa, Phương Bình mấy người xách theo bao nhỏ đi ra.
Vừa nhìn thấy Phương Bình mấy người đi ra, ngoại trừ Đường Đình Tùng có chút thở hồng hộc, Phương Bình một bộ như không người không có chuyện gì, Triệu Tuyết Mai thì không có tham gia đánh nhau.
Trên mặt Vương Hoài Cẩn lại lộ vẻ nghi ngờ, những người khác cũng đều tắt tiếng.
Phương Bình đi tới, liếc nhìn Trương Chí Cường, lại nhìn tên võ giả bị thương kia, hỏi thăm: “Cần giúp đỡ không?”
“Không cần, cảm ơn.”
“Ok, vậy chúng tôi đi trước đây, bên trong không có ai nữa.”
“Được.”
“...”
Đợi mấy người đi, đám người lập tức bàn luận: “Bọn họ không gặp được võ giả cấp hai sao?”
“Có lẽ vậy, tôi thấy tên họ Đường kia ra tay, hai người còn lại hình như không động thủ.”
“Vậy tên võ giả cấp hai sẽ không còn ở gần đây chứ?”
“Anh Vương, chúng ta đi trước sao?”
Vương Hoài Cẩn nhíu mày, mở miệng nói: “Trước xem Trương Chí Cường có mang theo thuốc hay không?”
“Không có, tên này nghèo thật!
Vương Hoài Cẩn cứ cảm thấy có chút khác thường, suy nghĩ một chút liền đi về khu nhà bỏ hoang cách đó không xa.
...
“Vương Hoài Cẩn thực lực còn tạm, nhưng 6 tên võ giả hầu như không có binh khí hợp kim, tớ thấy cho dù mang binh khí cũng đều là binh khí bình thường, chưa đạt tới cấp E.”
Phương Bình nói xong, lại nói: “Vương Hoài Cẩn có lẽ là võ giả hai lần tôi cốt, nhưng số lượng tôi cốt không nhiều, nhiều nhất cũng là 40 đốt.
Tôi thấy lúc cậu ta tấn công chân trái phát lực không đủ, tôi cốt rất ít.
Ngoài ra chính là thung công, thung công chưa đạt đến cảnh giới Thực Trạm, nếu ở Ma Võ có lẽ còn kém xa với chúng ta, không biết trình độ ở Đông Ngô như thế nào.”
“Có lẽ là cao nhất rồi.” Đường Tùng Đình nói một câu, lắc đầu nói: “Có điều cho dù gần bằng tớ thì cậu ấy cũng không phải là đổi thủ của tớ.
Vừa nãy tớ cũng nhìn thấy, chưa tu luyện đặc thù chiến pháp nào, hoặc là chưa kịp dùng.
Nếu như đối thủ của Ma Võ là đám người này vậy thì chúng ta thắng chắc.”
“5 người còn lại càng yếu, ở Ma Võ thì không thể nào vào lớp huấn luyện đặc biệt được.”
Triệu Tuyết Mai cũng nói: “Cũng không thể trách Võ Đại bình thường vội vã cướp tài nguyên, những người này ở Võ Đại phổ thông có lẽ đều là đứng đầu, kết quả binh khí hợp kim cũng không có, hoặc là không có thời gian học chiêu thức binh khí cơ bản, hoặc là không có điểm thưởng để mua, trường học cũng không có khả năng miễn phí cung cấp.”
Phương Bình hơi gật đầu, nếu như đây là trình độ cao nhất của tân sinh Võ Đại phổ thông, quả thật không cần phải lo lắng về cuộc thi đấu giao lưu rồi.
Triệu Tuyết Mai và Đường Tùng Đình lại không quan tâm quá nhiều đến đám người đó mà là không ngừng liếc nhìn Phương Bình.
Tên này một mình giết chết võ giả cấp hai?
Hơn nữa còn rất nhẹ nhàng như vậy, thật sự là cấp một sao?
Phương Bình lại là không quan tâm bọn họ, cân nhắc nói: “Có lẽ tớ sẽ đổi vũ khí, một cây rìu hoặc búa, trọng lượng nặng một chút, có thể chém không ngừng đối phương.
Tớ bây giờ có chút hối hận rồi, mới đầu có lẽ nên tu luyện chi trên, nếu như vậy...”
“Rìu? Búa?”
Vừa nghĩ đến Phương Bình giơ rìu hoặc búa chém người, ánh mắt hai người có chút khác thường, Phương Bình nghĩ gì vậy?
Nhưng khí huyết của Phương Bình thật sự cao đến mức đáng sợ, tưởng tượng một chút, nếu như thật sự đổi thành loại vũ khí nặng một chút, trước khi tiêu hao hết khí huyết Phương Bình có thể liên tục chém xuống vậy cũng đủ đáng sợ rồi.