Chương 245: Trở về trường, lãnh thưởng
Phương Bình thật sự lưu tâm đến chuyện đổi vũ khí, nhưng cũng cảm thấy có hơi không tốt lắm, dùng những vũ khí này ra vẻ mình quá mạnh rồi.
Khí huyết của cậu gần như sẽ không tiêu hao hết, chỉ cần không phải trong cơ thể mệt mỏi chịu không nổi, thì cậu thật sự có thể nện liên tục.
Vừa lúc nãy chém Diêu Kim Thành, Phương Bình đã phát hiện, một khi những võ giả này tiêu hao hết khí huyết, dũng khí cũng mất, rất dễ giải quyết.
Lần sau, có thể đấu theo kiểu bắt đối thủ tiêu hao khí huyết không nhỉ?
Cứ như vậy, tu luyện chi dưới cũng có ưu điểm, có thể đuổi theo kịp, ép đối phương liều mạng với mình.
“Có nên đổi vũ khí không đây?”
Phương Bình đang mải suy tư, thừa dịp mình hiện tại còn chưa định hình được nên dùng binh khí gì, bây giờ có thể đổi, chần chừ mãi, đến khi định hình rồi lại không dễ đổi nữa.
“Đợi mình đạt đến cấp hai, rèn luyện xong xương chi trên, sức mạnh chi trên tăng mạnh hơn hiện tại, lúc đó cần phải đổi…”
Rầu rĩ một hồi, Phương Bình thở dài, đợi khi trở về trường học rồi nói đi.
Búa với rìu thật sự rất to đó!
Chuyện đổi vũ khí, Phương Bình cho dù lưu tâm nhưng lúc này cũng không có thời gian trở về trường.
Ngày 20 tháng 11, trường học gửi cho mỗi sinh viên lớp huấn luyện đặc biệt một tin nhắn, kiểu gửi hàng loạt.
Không có bất kỳ thừa lời nào, chỉ đơn giản mấy cái số liệu.
“Đội Phương Bình: 132 điểm thưởng
Đội Triệu Lỗi: 128 điểm thưởng
Đội Phó Xương Đỉnh: 110 điểm thưởng
Đội Dương Tiểu Mạn: 108 điểm thưởng
Đội Trần Vân Hi: 90 điểm thưởng”
Đội của Phương Bình, Triệu Thanh bọn họ cũng làm nhiệm vụ, điểm thưởng tích lũy đã vượt qua đội Triệu Lỗi.
Có điều đội của Triệu Lỗi cũng truy đuổi cũng rất căng.
Chỉ có duy nhất đội của Trần Vân Hi, bị rớt xuống cuối cùng, không biết là do làm nhiệm vụ không thuận lợi hay là cố ý không làm.
Lần trước người bên đội Triệu Lỗi xảy ra chuyện, đội Trần Vân Hi có người ý kiến, tinh thần sa sút biếng nhác, không làm nhiệm vụ.
Trần Vân Hi cũng không trấn áp được tình hình, rất có khả năng đồng đội kéo dài thời gian, không muốn đi làm nhiệm vụ.
Ý muốn của nhà trường rất rõ ràng, chính là kích động những sinh viên này tiếp tục cạnh tranh.
Hơn nữa vì không cho đội đứng đầu có cơ hội thả lỏng, rất nhanh Phương Bình bên này nhận được tin nhắn thông báo nhiệm vụ thứ hai.
“Đội về nhất tích lũy được 100 điểm, khen thưởng 50% điểm thưởng.
Tích lũy 150 điểm thưởng, khen thưởng 60%
Tích lũy 200 điểm tưởng khen thưởng 70%
Lấy 50 điểm thưởng làm mốc, mỗi khí tăng lên 50 điểm thưởng khen thưởng sẽ tăng lên 10%.
Nếu như có thể đạt được 350 điểm vậy thì trực tiếp nhân đôi khen thưởng, cộng thêm việc nhà trường vốn dĩ muốn nhân đôi, đến mức độ này Phương Bình bọn họ có thể lấy được 1050 điểm thưởng!
Mức độ này không thể nói là không nhiều!
Cho dù rất nhiều võ giả cấp ba, tích góp trong một năm cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều điểm thưởng như vậy, có thể đạt được hay không thì chưa chắc.
Mà hiện tại, chỉ trong một tháng ngắn ngủi mặc dù một đội có 10 người nhưng mọi người đều chỉ là võ giả cấp một, nếu như có thể kiếm được điểm thưởng như vậy, vậy thì người dẫn đội có ưu thế quá lớn rồi.
Đội Phương Bình nhận được tin nhắn này, đội Trần Vân Hi không nhận được.
Nhưng bọn họ lại nhận được tin nhắn nhắc nhở khác, thấp hơn 120 điểm, trường học không nhân đôi khen thưởng.”
Chỉ còn lại 10 ngày, nếu nhóm Trần Vân Hi không cách nào hoàn thành thêm nhiệm vụ, tích lũy thêm 30 điểm, vậy nhà trường sẽ không chiếu cố, không nhân đôi ngoài định mức.
Mang theo áp lực và động lực, mỗi tiểu đội đều dốc hết sức làm nhiệm vụ.
...
Trong thời gian 10 ngày, ba người Phương Bình nhận ba nhiệm vụ cấp hai, cuối cùng chỉ hoàn thành được hai cái.
Nhiệm vụ thứ ba từ đầu tới cuối không tìm thấy người, nhóm Phương Bình không thể không từ bỏ.
Nhiệm vụ cũng không phải lúc nào cũng thuận lợi, có người trốn rất kỹ, tìm không thấy cũng là chuyện bình thường.
Nhóm Triệu Thanh bên kia cũng gần như vậy, họ hoàn thành nhiều hơn ba người Phương Bình một nhiệm vụ, có điều trong nhóm có người bị thương.
Đợi đến ngày 30, mọi người tụ hợp lại lần nữa.
…
Ma Đô Võ Đại.
Mọi người vừa trở về trường, nhà trường liền yêu cầu các đội lập lức đến phòng thực huấn tập hợp.
Đợi nhóm mình tới tập trung đông đủ rồi Phương Bình mới mở miệng nói: “Nhiệm vụ cuối cùng khó có cách nào tìm được người, hơn nữa cũng không có manh mối gì, bọn tớ không thể không từ bỏ.
Lẽ ra, nếu như hoàn thành được nhiệm vụ cuối cùng thì có thể đạt đến 200 điểm.
Hiện tại chỉ có 186 điểm thưởng có chút tiếc nuối.”
Tiếc nuối nhất định là có một chút, 186 điểm thưởng chỉ sẽ tăng 60% khen thưởng, chỉ có hơn 111 điểm.
Nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, Phương Bình bọn họ có thể kiếm thêm mấy chục điểm.
Triệu Tuyết Mai thì là rất hài lòng nói: “Thật ra như vậy đã rất giỏi rồi, 186 điểm thưởng tương đương với hoàn thành 3 - 4 nhiệm vụ cấp ba đó.
Trong thời gian một tháng, võ giả cấp một như chúng ta có thể làm được như vậy đã là rất rất tốt rồi!”
Ngay cả Đường Tùng Đình lúc này cũng gật đầu biểu thị rất tốt.
Một tháng mà thôi, dù là võ giả cấp ba, trong một tháng cũng không thể hoàn thành ba đến bốn nhiệm vụ cấp ba được.
Mấy người đang nói liền thấy đội Trần Vân Hi, cả đội mặt mày xám xịt lần lượt đi vào.
Có đội viên phàn nàn nói: “Đều do Trần Giai Long gây trở ngại, bây giờ thì hay rồi, 100 điểm, cũng đừng nhắc đến nhân đôi khen thưởng, cái gì cũng không có!
Chúng ta 10 người, làm nhiệm vụ một tháng mệt gần chết mà đến 10 điểm thưởng cũng không kiếm được!”
“Nói láo, liên quan gì đến tôi, một mình cậu bỏ công không bỏ sức chắc, nhìn đóng góp là biết, cậu đóng góp có 7%, số trung bình cũng không đến, tôi tốt xấu gì cũng 11%!”
“Đó là do cậu may, nếu không phải...”
“Đừng ồn nữa, đều là trách nhiệm của các cậu, Châu Kiến còn bị thương, bây giờ điểm thưởng còn không đủ mua thuốc nữa!”
“...”
Mấy người cãi nhau, có người bất mãn, có người phẫn nộ.
Mấy người bị thương trong đội đều mặt lạnh tanh không nói một tiếng nào, vẻ bất mãn lộ rõ trên mặt.
10 người trong đội bị giày vò trong một tháng mà bây giờ lại không được khen thưởng gấp đôi, 100 điểm thưởng, chia đều cho mỗi người thì chỉ mới có 10 điểm thưởng, ít thì mỗi người chỉ có 5 - 6 điểm thưởng.
Đối với một tháng tiếp theo, chỉ kiếm được hai viên Khí Huyết Đan phổ thông, đừng nói là trị thương, bổ sung khí huyết cũng không đủ.
Trần Vân Hi cúi thấp đầu, từ lúc bước vào cũng không nói chuyện.
Các đội viên người này nói người kia nói, cũng không có ai nói chuyện với Trần Vân Hi.
Người trong đội Phương Bình thờ ơ lạnh nhạt, trong đội có người vui mừng, nhủ thầm cũng may là ở trong đội Phương Bình, nếu như phân vào đội của Trần Vân Hi vậy thì phiền phức rồi.
Đội Triệu Lỗi cũng như vậy, còn có người chết, nghe nói mấy nhiệm vụ sau đó cũng rất khó, cũng có mấy người bị thương nặng.
Không lâu sau mọi người nhìn thấy đội Triệu Lỗi đến.
Không hề có cảm giác vui vẻ gì, cũng không vì kiếm được nhiều điểm thưởng mà hưng phấn, một đám người, ai nấy đều treo vẻ mặt u ám.
Triệu Lỗi cũng như vậy, lúc nhìn thấy Phương Bình cũng quay đầu không nhìn cậu.
Cả đội đều bảo trì im lặng, vô cùng yên lặng.
Mãi cho đến khi Phó Xương Đỉnh đến thì loại trầm mặc dị thường này mới biến mất.
“Ha ha ha đều đến rồi à? Nhiệm vụ quá khó rồi, có điều bọn tớ rất may mắn, cuối cùng vẫn hoàn thành thêm một nhiệm vụ, lần này có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi.”
“Vẫn là đội trưởng lợi hại, vậy mà đoán được hắn trốn ở đâu, bọn tớ cũng không nhận được tin tức nào.”
“Không tồi, thật ra tớ cũng không biết gì đâu, may mà đoán không sai.”
“Đội trưởng thật lợi hại!” Giọng nói nũng nịu vang, vừa nghe liền biết là một trong hai nữ sinh xinh đẹp.
Vừa nói chuyện, nhóm người Phó Xương Đỉnh vui mừng hớn hở bước vào phòng thực huấn.
Đợi đến khi cảm nhận được không khí có chút ngột ngạt, Phó Xương Đỉnh không được tự nhiên vặn vặn cổ, đến bên Phương Bình nhỏ tiếng nói: “Sao vậy?”
“Không biết.”
Phương Bình cũng không nói chi tiết, cười một tiếng nói: “Nhìn dáng vẻ các cậu, xem ra hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi chứ hả?”
Phó Xương Đỉnh đắc ý nói: “Đương nhiên rồi!”
---