Chương 251: Chuyên gia đánh mặt
"Cứ như vậy, võ giả sơ cấp cũng có cơ hội nổi danh rồi."
Trong lớp, có người nói một câu như vậy, lời này khiến không ít người động lòng.
Trước đây, những võ giả nổi tiếng đều là cường giả cấp Tông sư.
Võ giả dưới cấp ba được mấy ai biết đến?
Nhưng với các loại hình thi đấu công khai thế này, khẳng định là nhắm vào việc võ giả dưới cấp ba giao lưu thi đấu, đây cũng là cơ hội cho võ giả dưới cấp ba nổi tiếng.
"Các cậu nói, sau này có khi nào có thêm một bảng xếp hạng võ giả dưới cấp ba uy tín như bảng xếp hạng Tông sư hay không?
"Rất có thể!"
"..."
Bây giờ, bảng xếp hạng võ giả sơ cấp, bởi vì có võ giả xuất thân từ Quân đội và các tầng lớp cao tầng nội bộ khác, nên bảng xếp hạng cũng chỉ do nội bộ tự biên soạn, vẫn chưa công khai với bên ngoài.
Nhưng sau này, có lẽ sẽ xuất hiện bảng xếp hạng võ giả dưới cấp ba chính quy công khai.
Tâm tư Phương Bình bay xa, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Buổi học ban ngày trải qua trong tiếng nghị luận xì xào của mọi người.
Buổi tối, tại phòng Thực Huấn.
Phương Bình vừa tới, Triệu Lỗi liền lên tiếng nói: "Phương Bình, kỳ hạn thay phiên lớp trưởng hình như đến rồi phải không?"
Cậu ta không nói, Phương Bình cũng không nhớ đến.
Nói tới cái này, Phương Bình liền cau mày nói: "Đúng là xém chút nữa quên mất, 20 điểm thưởng của tháng trước nhà trường còn chưa phát cho tôi, có phải do cậu làm hay không?
"Hừ!"
Triệu Lỗi nhẹ hừ một tiếng, câu này hiển nhiên chẳng đáng trả lời.
Tôi ra tay?
Tôi làm cái rắm ấy!
Ở Ma Võ, sinh viên làm gì có quyền được gian lận, Phương Bình đúng là đánh giá cao cậu thật!
"Là tôi làm."
Lúc này, Đường Phong cất bước đi vào, thuận miệng nói: "Điểm thưởng của nhà trường cũng không phải tùy tiện phân phát như vậy. Tháng trước các em đều đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, hai nhiệm kỳ trước cũng không ai khiêu chiến, cho nên tạm thời không phát điểm thưởng.
Nếu bây giờ mọi người đã nhắc tới rồi, vậy thì điểm thưởng cho lớp trưởng nhiệm kỳ lần này, và 20 điểm của hai nhiệm kỳ trước sẽ được phân phát một lượt."
Phương Bình chớp mắt nghe hiểu ý, vội vàng nói: "Thưa thầy, ý của thầy là..."
"Chính là ý đó, lần này, ai làm lớp trưởng, sẽ nhận điểm thưởng cho lần này và cả 20 điểm trước đó."
Nói cách khác, lần này, ai làm lớp trưởng, người đó liền có thể lấy 30 điểm thưởng.
Mọi người đều từng làm nhiệm vụ, cũng hiểu rõ 30 điểm thưởng có ý nghĩa thế nào.
Nhiệm vụ võ giả cấp 2 sơ kỳ, khen thưởng 10-15 điểm.
Nhiệm vụ võ giả cấp 2 trung kỳ, 15-20 điểm.
Nhiệm vụ võ giả cấp 2 cao kỳ, 20-25 điểm.
Nhiệm vụ võ giả đỉnh cấp 2, 25-30 điểm.
Đương nhiên, đây cũng không phải cố định, có lúc điểm thưởng sẽ cao hơn một chút, có lúc sẽ thấp một chút.
Có lúc sẽ khen thưởng tiền mặt, lúc sẽ gửi điểm thưởng.
Nhưng đa số đều nằm trong mức độ này.
30 điểm thưởng, cũng có nghĩa là hoàn thành hai nhiệm vụ võ giả cấp 2 sơ kỳ, mà đi làm nhiệm vụ ở ngoài, vào sinh ra tử, điểm thưởng còn phải chia đều cho nhiều người.
Trong lớp, chỉ cần đánh thắng Phương Bình, vậy là có ngay 30 điểm.
Lời Đường Phong vừa dứt, ánh mắt không ít người liền thay đổi, tâm tình rục rịch.
Triệu Lỗi cũng không ngoại lệ, ánh mắt cậu ta sáng quắc nhìn chằm chằm vào Phương Bình.
Phó Xương Đỉnh cũng có chút động lòng, nhỏ giọng nói: "Phương Bình, 30 điểm thưởng, coi bộ lần này hơi rắc rối rồi nha.
Với quan hệ của hai đứa mình, để Triệu Lỗi giành mất, chi bằng để lại cho tớ đi?
Như vậy đi, lát nữa Triệu Lỗi khiêu chiến cậu, cậu đánh cậu ta thua, sau đó chịu thua tớ, tớ chia cho cậu 10 điểm, được không?"
Phương Bình liếc cậu ta một cái, tức giận nói: "Ê cậu nghĩ tớ bị úng não hả? Tự tớ có thể lấy điểm thưởng, mắc gì phải nhường cậu."
"Phương Bình, hảo hán đánh không lại số đông đâu, lát nữa e là ai cũng muốn khiêu chiến cậu, cậu nghĩ đi, muốn khôi phục khí huyết cần không ít thuốc…"
Phương Bình không thèm để ý hắn, Đường Phong lại là mở miệng nói: "Có ai muốn khiêu chiến vị trí lớp trưởng không?"
"Đạo sư, em muốn thử!"
Triệu Lỗi là người đầu tiên lên tiếng, bộ dáng rất nóng lòng muốn thử
"Đạo sư, em cũng báo danh!"
"Thầy ơi, em cũng báo danh!"
"..."
Liên tiếp có bốn, năm học sinh báo danh, Phó Xương Đỉnh cũng không ngoại lệ.
Đường Phong thuận miệng nói: "Phương Bình, em làm lớp trưởng, nhất định phải tiếp nhận khiêu chiến, đương nhiên, sẽ có thời gian nghỉ ngơi.
Hơn nữa, làm lớp trưởng, em có quyền lựa chọn tiếp nhận khiêu chiến của ai trước.
Không cần phải tính đến chuyện công bằng, người cuối cùng được chọn xem như đó là vận may của người đó."
Quy tắc rất tùy ý, kiểu đánh luân phiên thế này, đương nhiên là người cuối cùng đối chiến sẽ có lợi. Mà người lên sàn cuối cùng cũng chỉ kém người lên trước một trận thắng. Cho nên cái này cần may mắn, cũng phải xem trận chiến của người lên trước như thế nào.
Lúc này, khả năng quan sát có tác dụng nhất định.
Phương Bình nhìn mấy người đối diện, đầu tiên là nhìn lướt qua Phó Xương Đỉnh, Phó Xương Đỉnh vội vàng tươi cười rạng rỡ, ra vẻ này, tớ là người của phe cậu đấy, để Phương Bình tạm thời từ bỏ ý đánh cậu ta một trận.
Lại đảo qua Dương Tiểu Mạn, tầm mắt Dương Tiểu Mạn lập tức lia qua Triệu Lỗi, ý nói đó mới là kình địch của cậu.
Nhưng Phương Bình lại chỉ nhìn cô chằm chằm, không động đậy, Dương Tiểu Mạn không chịu được nữa, trừng mắt nhìn Phương Bình, thầm nói: "Ngay ván đầu đã chọn đánh nữ sinh, cậu không thấy xấu hổ sao hả?"
Phương Bình còn chưa mở miệng, Triệu Lỗi đã trầm giọng nói: "Phương Bình, tôi lên trước!"
"Cậu chắc chứ?"
"Làm lớp trưởng hay không không quan trọng, tôi muốn tìm cậu báo thù!"
Triệu Lỗi không để ý người cuối cùng tham chiến có thể chiếm được vị trí lớp trưởng, cậu chỉ muốn tìm Phương Bình báo thù, thù chuyện lần trước bị đánh thành đầu heo!
"Cậu muốn giành quyền ăn đòn, vậy tôi cũng không ngại."
Phương Bình nở nụ cười, nhìn Đường Phong, hỏi: "Thầy ơi, có thể dùng binh khí không?"
"Có thể!"
Đường Phong thẳng thắn trả lời, có học sinh tu luyện chiến pháp liên quan đến binh khí, không cho dùng binh khí, làm sao có thể phát huy thực mạnh nhất.
Hơn nữa, có ông ở đây, bây giờ cũng không cần phải chấp hành nhiệm vụ, không đến nỗi khiến người khác mất mạng.
"Vậy chờ một chút."
Phương Bình cũng không nhiều lời, cất bước đi về phía phòng thay đồ.
Triệu Lỗi hơi do dự một chút, cũng đi tới một bên, cầm lấy binh khí của mình, trong lớp, võ giả đa số dùng côn và đao nhiều nhất.
Vũ khí của Triệu Lỗi chính là một thanh côn hợp kim, Đường Phong đạo sư của cậu không am hiểu binh khí, dùng côn tốt hơn một chút.
Không lâu sau, Phương Bình bước ra.
Chờ đến khi thấy cậu cầm theo một thanh trường đao, sắc mặt mọi người đều hơi khác thường.
Trong đám người, Triệu Tuyết Mai cũng kinh ngạc nhìn Phương Bình, chuyện gì vậy?
“Không phải cậu ta dùng dao bầu sao?”
"Làm sao biến thành Đại Quan Đao rồi?"
“Đao này chắc không nhẹ chứ? Phương Bình có thể sử dụng sao?”
“Xem ra đúng là khí thế, quan trọng là hữu dụng mới được…”
Không ít người khẽ bàn luận, ánh mắt Triệu Lỗi cũng bị hấp dẫn bởi Phượng Chuỷ Đao, nhìn một hồi mới nói: “Binh khí không phải càng dài càng lớn thì càng tốt đâu!”
Phượng Chuỷ Đao dài 1,8 mét tuyệt đối không được xem là binh khí ngắn.
Binh khí dài không có nghĩa uy lực sẽ lớn, một khi đánh cận chiến, binh khí dài sẽ rất khó phát huy tác dụng.
Đặc biệt là loại quan đao này, khó sử dụng hơn côn bổng nhiều.
Phương Bình cười nói: “Thử một chút thì biết, đúng rồi, hôm nay sẽ không khóc chứ?”
"Hừ!"
“Tuyệt đối đừng khóc nha, chứ lần nào cũng đánh cho cậu khóc, lần sau tôi ngại động thủ lắm!”
"Ngon thì thử xem!"
“Tôi nhớ hình như lần trước cậu cũng tự tin như thế!”
"Ít nói nhảm!"
Triệu Lỗi hơi mất kiên nhẫn rồi.
Cậu vừa dứt lời, Phương Bình chợt động, rút ngắn khoảng cách lại một chút, trường đao xé gió chém đến.
Sắc mặt Triệu Lỗi cũng không biến đổi, giơ côn lên chặn, bước chân chuyển động, muốn đến gần Phương Bình. Với số lượng xương đã tôi luyện của cậu, tiếp cận, đánh cận chiến với Phương Bình thích hợp hơn.
Kết quả, bước chân vừa mới chuyển động, Triệu Lỗi bỗng nhiên phải lui lại một bước, hai tay cầm côn tê rần.
“Mạnh quá!”
Gương mặt Triệu Lỗi đanh lại, lực bộc phát của Phương Bình mạnh hơn so với dự liệu của cậu!
Mới vừa nghĩ như thế, Phương Bình lại chém đao tới!
"Keng!"
Đao côn va chạm nảy lửa, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Triệu Lỗi lại lần nữa lùi về sau một bước, sắc mặt hơi khó coi.
Cậu lùi lại, Phương Bình đương nhiên tiến lên.