Chương 252: Chuyên gia đánh mặt (2)
“Keng!”
Lại chém thêm một nhát nữa, gan bàn tay của Triệu Lỗi mất luôn cảm giác, đã hơi không cầm được thiết côn rồi.
"Keng keng keng!"
Phương Bình cũng không đến gần, cũng không rời xa, vẫn luôn duy trì khoảng cách vừa phải với Triệu Lỗi.
Chém liên tục hơn 10 đao, gan bàn tay của Triệu Lỗi đã nứt toác, từng giọt từng giọt máu chảy xuôi từ gan bàn tay dọc theo thiết côn.
…
Trong đám sinh viên ngồi xem.
Sắc mặt Dương Tiểu Mạn khẽ biến, nói: "Sức mạnh chi trên của Phương Bình thật mạnh!"
"Trọng lượng binh khí cũng không nhẹ."
Phó Xương Đỉnh ngắt lời nói: "Đây không phải điểm then chốt, then chốt là lực bộc phát khí huyết của cậu ấy mạnh hơn Triệu Lỗi!"
"Làm sao như vậy được!"
Dương Tiểu Mạn hơi chấn động nói: "Triệu Lỗi đã tôi luyện 55 đốt xương, khí huyết ít nhất 270 cal trở lên..."
"Phương Bình mạnh hơn cậu ta nhiều lắm, không phải một chút thôi đâu!"
Sắc mặt Phó Xương Đỉnh cũng nghiêm túc, từ sau khi lớp huấn luyện đặc biệt nhập học lại, bọn họ cũng chưa từng thấy Phương Bình ra tay.
Nhiệm kỳ lần hai đổi lớp trưởng cũng không ai khiêu chiến.
Lần tiếp theo nữa, chính là tháng vừa rồi, mọi người đều đi làm nhiệm vụ, cũng không ai tiếp xúc.
Mãi cho đến hiện tại, mọi người mới phát hiện khí huyết Phương Bình đã cao đến mức kinh người.
Ít nhất 280 cal… Không, 280 cal khí huyết không thể tạo thành sức áp chế như vậy, ít nhất cũng phải 300 cal!
"Đây chính là võ giả ba lần tôi cốt sao?"
Phó Xương Đỉnh lầm bầm một tiếng, sau đó mới phản ứng lại, ngưng thần nói: "Khí huyết cao như vậy, số lượng xương tôi luyện tuyệt đối không ít, ít nhất là 50 đốt xương, nếu không, dù cho ba lần tôi cốt cũng không thể cao như vậy được, thậm chí còn nhiều hơn!"
Ở cảnh giới cấp một, mỗi lần tôi luyện xong một đốt xương, hạn mức khí huyết tối đa đều sẽ tăng lên.
Nếu như số lượng xương đã tôi luyện không nhiều, dù cho đã ba lần tôi cốt, khí huyết cũng sẽ không cao như vậy.
"300 cal!"
Sắc mặt Dương Tiểu Mạn hơi trắng bệch, võ giả cấp một đều hơn thua ở số lượng xương tôi luyện, cường độ khí huyết cao thấp, chứ tiến độ chiến pháp của mọi người lại không khác nhau mấy.
Cũng không ai tu luyện chiến pháp gì có uy lực lớn.
Nhưng khí huyết của Phương Bình mạnh như vậy, đối với bọn họ mà nói, hầu như chính là ưu thế áp chế.
Trong lúc mọi người đang nghị luận, Phương Bình đột nhiên quát lớn một tiếng, trường đao hoá thành một vệt sáng, xé gió lao đi, ma sát với không khí tạo thành tiếng nổ lách tách.
"Keng!"
Lần này, tiếng vũ khí hợp kim va chạm đặc biệt to lớn!
Sắc mặt Triệu Lỗi ửng hồng, cũng nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng bước chân không kìm được mà phải lùi lại, vết máu trên gan bàn tay ngày càng rõ ràng rồi.
"Còn không chịu thua sao? Nhất định phải bắt tôi đánh cậu khóc à?"
Phương Bình quát lên một tiếng, trường đao lại lần nữa chém xuống!
Keng!
Lần này, nhận một đao chém xuống của Phương Bình, Triệu Lỗi cuối cùng cũng không cầm được thiết côn, thiết côn trượt khỏi tay, rơi xuống đất, kêu leng keng.
Hai tay Triệu Lỗi đã mất cảm giác từ lâu, nhưng vẫn không cam tâm thua như thế, bước chân di chuyển nhanh chóng, muốn tiếp cận Phương Bình.
Nhưng Phương Bình hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội này, trường đao gào thét, lại chém xuống, chặn đường tiến lên của cậu.
Đồng tử Triệu Lỗi thu nhỏ lại, vội vã lùi về sau.
Cậu ta vừa mới lùi, Phương Bình đổi chiêu từ chém thành đập, mặt đao đột nhiên đập vào ngực Triệu Lỗi!
"Phụt!"
Tốc độ của Triệu Lỗi không nhanh bằng Phương Bình, không thể tránh né, ngực ăn một đòn nghiêm trọng, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu!
Lúc này, Phương Bình trực tiếp buông bỏ thanh đao, tiện tay ném trường đao về phía đám Dương Tiểu Mạn. Đám người Dương Tiểu Mạn vội vàng tránh né, Phó Xương Đỉnh giơ tay đón lấy. Vừa bắt được vũ khí, đầu tiên là tay cậu chùng xuống, sau đó, nhìn thấy ánh kim loại trên thân đao, không nhịn được mà mắng: "Thằng chó lắm tiền!"
"Đậu xanh, là hợp kim cấp D!"
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong lớp lập tức hướng ánh nhìn về phía Phượng Chuỷ Đao.
Khả năng quan sát của mọi người cũng không quá kém, mới vừa rồi cường độ đánh chém của Phương Bình rất lớn, đao này tuyệt đối không nhẹ, chắc chắn cũng phải tầm 30 cân.
Nếu là hợp kim cấp D, đây chẳng phải có nghĩa là vũ khí này có giá 300 điểm thưởng hay sao?
Phó Xương Đỉnh mắng một tiếng "thằng chó lắm tiền", thật sự cũng không oan cho Phương Bình.
Trong lúc bọn họ còn đang chăm chú nhìn trường đao, bên kia, Phương Bình đã đè đánh Triệu Lỗi.
Ánh mắt mọi người vừa mới chuyển dời qua, lập tức nhìn thấy một hình ảnh vô cùng quen thuộc!
"Ầm!"
Triệu Lỗi hai tay còn đang mất cảm giác chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm rơi xuống mũi mình.
Triệu Lỗi muốn rách mí mắt, vội vàng ngửa đầu ra sau, nhưng căn bản là không có cách nào tránh né một đấm của Phương Bình!
"Ầm!
Tiếng động lanh lảnh truyền đến, lỗ mũi Triệu Lỗi lập tức chảy máu ồ ạt, con mắt đỏ rực, nước mắt trong suốt chảy xuống.
"Đã bảo đừng khóc, thế mà vẫn khóc!"
"Khóc cái đầu cậu mà khóc!"
"Còn dám mắng người không?"
Một cú đấm vừa rồi của Phương Bình vừa ra, cú đấm thứ hai chớp mắt rơi xuống, trúng vào mắt trái của Triệu Lỗi. Bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, mắt trái bị đánh dần xanh tím lên.
"Còn mắng người không?"
"Ầm!"
"Đã bảo đừng khóc, thế mà vẫn khóc thảm như vậy!"
"Ầm!"
"Cậu thật sự cho rằng đầu heo đẹp hửm? Vậy tôi giúp cậu?"
"..."
Sau hơn 10 cú đấm, mặt Triệu Lỗi cũng không khác gì lần trước, nhưng cậu ta vẫn không chịu thua.
Phương Bình cũng hơi căm tức, cắn răng nói: "Vậy cũng đừng trách tôi đánh hạ âm cậu!"
"Tôi chịu thua!"
Triệu Lỗi lần này không do dự, vội vàng rống lên một tiếng.
"Đờ mờ!"
Phương Bình hừ một tiếng, cũng không phí lời, nhìn về phía Dương Tiểu Mạn nói: "Người kế tiếp, Dương Tiểu Mạn!"
Sắc mặt Dương Tiểu Mạn biến đổi liên tục, cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu không nghỉ ngơi?"
"Không cần!"
"Tôi..."
Dương Tiểu Mạn nhìn Triệu Lỗi, con mắt của cậu ta lúc này sưng đến mức không nhìn thấy gì, còn đang lò mò trở lại chỗ ngồi.
Tuy rằng Triệu Lỗi rất muốn thể hiện một bộ dáng dù thua cũng không khuất phục, nhưng đối nghịch với dáng đứng hiên ngang kia, nhìn kiểu gì cũng buồn cười.
Dương Tiểu Mạn thở ra một hơi, dò hỏi: "Cậu tôi luyện được bao nhiêu đốt xương rồi?"
"Có liên quan gì?"
"Tôi hỏi một chút không được sao? Mọi người đều cùng một nhóm, cũng không phải bí mật gì lớn!"
Phương Bình liếc mắt nhìn cô, lại nhìn Đường Phong đang đứng cạnh, lúc này mới lên tiếng nói: "59 đốt!"
"Làm sao có khả năng!"
Không chỉ mình Dương Tiểu Mạn thốt lên lời này, sắc mặt những người khác cũng một vẻ khó mà tin được, nhìn chằm chằm Phương Bình.
Sau khi nhập học Phương Bình mới trở thành võ giả, hiện tại mới có 3 tháng mà thôi. 3 tháng mà đã tôi luyện được 59 đốt xương, trung bình một ngày rưỡi có thể tôi luyện được một đốt xương, tốc độ này cũng quá nhanh rồi!
Phương Bình mặc kệ, cũng không có cảm giác mình sẽ bị người khác mổ xẻ.
Thế giới này, không thiếu thiên tài.
Quả nhiên, Đường Phong cũng không có quá nhiều bất ngờ, thấy mọi người ngạc nhiên, ông lạnh nhạt nói: "Có người trời sinh thích hợp tôi luyện xương cốt, có đủ thuốc thang, tốc độ tôi cốt nhanh một chút cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng tốc độ tôi cốt nhanh cũng không có nghĩa là chiến lực mạnh, còn phải xem nỗ lực sau này.
Dương Tiểu Mạn, đến lượt em rồi!"
"Em... Em chịu thua!"
Dương Tiểu Mạn không cam tâm trả lời, xấu hổ vô cùng, cả hai lần đều trực tiếp chịu thua, cô cũng cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Nhưng mà Phương Bình rất quá đáng!
Cả hai lần đều đánh Triệu Lỗi thị uy!
Đánh thành đầu heo tím tái kia, làm sao dám ra ngoài gặp người?
Nếu không, cho dù thua, cô cũng sẽ đấu, cũng không phải không chấp nhận được chuyện thua cuộc, nhưng mà bị đánh thành đầu heo thì cô tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.
Đường Phong nhìn về phía Phó Xương Đỉnh, Phương Bình cũng rất "thổn thức" nhìn Phó Xương Đỉnh.
Phó Xương Đỉnh đơ mặt, cười khan nói: "Không đánh mặt được không?"
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Vậy tớ chịu thua!"
Phó Xương Đỉnh cũng thẳng thắn, 30 điểm thưởng rất tốt, nhưng cậu không muốn biến thành đầu heo.
Khí huyết Phương Bình hiện tại là bao nhiêu hiện nay không đoán được, nhưng nhìn dáng vẻ định thần nhàn nhã của cậu ta, có vẻ như vừa rồi cũng không tiêu hao nhiều.
"Các cậu thì sao?"
"Nhất định phải đánh mặt?"
"Không biết, tôi cũng đâu phải cố ý đánh mặt!"
Hai chữ "cố ý" này nghe vô cùng chói tai.
Mọi người yên lặng, một lát sau, mấy người cũng thay nhau nói: "Chịu thua!"
Phương Bình đã ba lần tôi cốt, khí huyết e là lên đến 300 cal, đã rèn luyện 59 đốt xương, có vũ khí hợp kim cấp D, lại thích đánh vào mặt…
Tổng hợp những điều kiện này lại, những người khác không cảm thấy kết cục của mình có thể tốt hơn Triệu Lỗi.