Chương 262: Kìm nén cơn giận muốn lấy người thử đao!
Cùng lúc đó.
Lối vào địa quật Ma Đô.
Vương Kim Dương cắn răng nghiến lợi nói: “Tần Phượng Thanh, lần này anh khiến tôi lãng phí hai tháng trời, nếu lần này vẫn không có đồ ngon, tôi sẽ chém chết anh ở địa quật!”
Tần Phượng Thanh rùng mình một cái, xấu hổ nói: “Cũng đà lấy được không ít đồ tốt rồi mà, người bảo vệ mạnh nhất thôn xóm đó, anh thấy cũng phải đến cấp năm đó… nếu thật sự thất bại thì…”
“Ngậm miệng quạ của anh lại! Anh nghe cho kĩ, lần này tôi sử dụng tuyệt chiêu, nhiều nhất hai chiêu, chém hắn không chết, anh lập tức kéo tôi chạy trốn!
Chém chết, anh cũng phải lập tức đưa tôi chạy trốn, bộ pháp của anh không thành vấn đề chứ?”
Tần Phượng Thanh bất đắc dĩ nói: “Rõ ràng mình theo con đường cương mãnh, hai tháng này lại sắp biến thành Tần Bào Bào (1) rồi…”
"Câm miệng, tôi hỏi anh luyện thế nào rồi?"
"Chạy nhanh lắm!"
"Vậy thì tốt, đi!"
Hai người khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ đi vào địa quật, một số võ giả thủ vệ ở ngoài địa quật trêu ghẹo nói: “Hai vị, có cần bọn tôi chuẩn bị sẵn thuốc trị thương và gọi sẵn đội cấp cứu tới không?”
Hơn hai tháng này, số lần hai người bị thương trốn về đã quá 10 lần rồi.
Tần Phượng Thanh cũng không quay đầu lại nói: "Không cần đâu, lần sau tôi trở ra, tôi sẽ là võ giả cấp bốn!"
"Vậy chúng tôi chờ cậu lên cấp bốn! Ha ha ha..."
Mọi người cười trêu ghẹo một trận, hai người cũng vào địa quật, âm thanh hoàn toàn biến mất.
Bọn họ vừa đi, lại có người mở miệng nói: "Hai thằng nhóc này chắc là tìm được nơi tốt rồi, rèn luyện hơn hai tháng, tôi thấy thi thể mang về có cả cấp bốn rồi!
Lần này chắc là bọn họ có thể kiếm được đồ tốt!”
“Có ngưỡng mộ ao ước cũng vô dụng, chuyện tốt như vậy đương nhiên độ nguy hiểm cũng lớn. Anh không thấy hai người họ bị thương bao nhiêu lần rồi à? Tần Phượng Thanh có thể sống đến hiện tại, tôi cũng thấy lạ lắm đó.”
“Này ngược lại cũng đúng, nhưng tôi thấy Tần Phượng Thanh sắp hoàn thành tôi luyện xương sống rồi…”
“Vương Kim Dương cũng có tiến bộ không ít, sợ là sắp đến cấp bốn trung kỳ rồi.”
“Chậc, sóng sau xô sóng trước, cũng tốt, mấy lão già như chúng ta cũng có thể an tâm hơn chút. Gần đây Võ Đại có thi đấu giao lưu, các anh biết chứ?”
“Biết, nhưng bên Võ Đại toàn mấy đứa tép riu, thế mà cũng nháo nhào lên. Tôi thấy, Quân đội nên tham gia vào, để thiên tài võ giả Quân đội dạy bọn nhóc đó thế nào là người!”
“Thôi đừng có nói, không hẳn là sẽ không có đâu, năm nay mới bắt đầu thôi, lần sau, Quân đội không hẳn sẽ không tham dự.”
"..."
Mọi người nghị luận một trận, không bao lâu sau lại rơi vào yên lặng.
...
Ma Võ.
Trong lớp học.
Phương Bình nghe bên tai truyền đến âm thanh xì xào bàn tán, có chút kích động muốn giết người.
“Các cậu nhìn thấy không? Gần đây, phía bên ký túc xá của chúng ta hình như có một người ngày ngày đều mặc quần áo bơi mùa đông!”
“Có thấy, nhưng mà không giống như đi bơi mùa đông đâu, là rơi xuống nước đó.”
“Tớ cũng nhìn thấy, không biết có phải là sinh viên của Học viện Văn Khoa hay không, hoc sinh Ma Võ rơi xuống nước, hay là vứt xác tiêu huỷ!”
“Quan trọng là không phải chỉ có một lần, tớ ở xa xa cũng nhìn thấy nhiều lần rồi.”
“Các cậu cũng nhìn thấy rồi? Tớ còn tưởng tớ bị hoa mắt cơ chứ?”
"..."
Các học sinh nghị luận sôi nổi, có người thường xuyên cười nhạo, trêu chọc vài câu.
Phó Xương Đỉnh ý vị sâu xa nhìn Phương Bình, mấy người cùng khu ký túc xá cũng nhìn cậu như vậy.
Chuyện Phương Bình rơi xuống nước, cả người ướt nhẹp đi về ký túc xá, hình như không phải một lần nha!
Đương nhiên, người ở ký túc xá khu một không thật sự cảm thấy Phương Bình rơi xuống nước, mà khả năng là đang luyện tập chiến pháp nào đó.
Nhưng mà người khác không biết điều này!
Bây giờ nghe những người khác thảo luận, tất cả mọi người đều ráng nhịn cười, cũng không ai đứng ra giải thích một chút, xem trò vui hay mà.
Phương Bình hừ một tiếng, thầm nói, chờ ta luyện thung công được đến cảnh giới Lăng Không, cho mấy người lác mắt ao ước!
Thung công chỉ có ba tầng, nhưng riêng tầng ba, cảnh giới Lăng Không, rất nhiều võ giả cấp hai cấp ba đều không luyện thành.
Nếu như thung công cậu đạt đến cảnh giới Lăng Không, phối hợp với Vân Bộ thì mới thực sự là có thể đánh có thể lùi, muốn đánh thì đánh, muốn chạy thì chạy.
Nếm mật nằm gai được thì mới là người trên người, mất mặt một chút, sau này mới có thể lấy lại thể diện!
Bây giờ mấy người không phải đang thích thú xem kịch sao?
Chúng ta chờ xem!
Phương Bình rộng rãi, ghi nhớ từng câu nghị luận bàn tán, những ánh mắt khác người của bọn họ.
Chờ có cơ hội, sẽ dạy dỗ bọn họ, để bọn họ biết cái gì gọi là hoạ từ miệng mà ra.
Trong lòng lên âm mưu trả thù, Phó Xương Đỉnh nói lảng sang chuyện khác: "Ngày mai là lễ Giáng Sinh, có muốn ra ngoài đổi gió một chút hay không?"
"Lễ của người nước ngoài, có cái gì hay mà đón."
"Cậu đừng quan tâm là lễ tết của người nước ngoài hay lễ tết của mình, bỏ chút thời gian thư giãn một chút, gần đây thần kinh căng thẳng quá, sắp đứt hết rồi đây này."
Phương Bình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên gật đầu nói: "Được, ngày mai ra ngoài đi dạo vài vòng."
Cậu ngược lại không phải muốn ra ngoài chơi, mà bởi vì gần đây Lý Thừa Trạch gọi điện cho cậu, nói kinh doanh chuyển phát thức ăn nhanh bị người khác nhìn chằm chằm rồi.
Kinh doanh giao thức ăn nhanh không quá phức tạp, trước sau cũng có vài người nhìn ra tương lai, cạnh tranh kiểu gì cũng có, Phương Bình cũng lười nói gì.
Nhưng gần đây hình như có võ giả đứng ra quấy rối việc làm ăn, việc này Phương Bình phải quản một chút rồi.
...
Ngày hôm sau, ngày 25 tháng 12.
Phương Bình, Phó Xương Đỉnh, Đường Tùng Đình, Trương Duyệt, Hạ Văn Du, một đám sinh viên nam nam nữ nữ bước ra khỏi trường học.
Mấy người Dương Tiểu Mạn gần đây muốn vội vàng muốn đột phá đỉnh cấp một, cũng không có thời gian ra ngoài chơi, Phó Xương Đỉnh cũng không rủ các cô đi theo.
Nhưng những nữ sinh còn lại của lớp huấn luyện đặc biệt còn lâu mới đến đỉnh cấp một, các cô cũng không quá nóng vội, Phó Xương Đỉnh vừa mới rủ, mấy người họ đã nhanh chóng đáp ứng rồi.
Nhìn Phương Bình ra khỏi cửa còn cõng theo một cái hộp gỗ, Phó Xương Đỉnh cảm thấy thật cạn lời: "Cậu định làm gì? Ở Ma Đô vẫn rất an toàn, không cần mang theo vũ khí đi dạo chứ?"
Trong hộp gỗ kia của Phương Bình là cái gì, cậu đương nhiên biết.
"Có chút việc, các cậu đi chơi trước đi, lát nữa xong việc tớ sẽ tìm các cậu."
"Cậu đi đâu?"
"Đừng hỏi, đi gây sự với người khác, mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm."
Mấy ngày nay Phương Bình cũng nín nhịn đến cực hạn, mỗi ngày đều bị rơi xuống nước không nói, còn bị người khác cười nhạo suốt.
Đây cũng không phải điều quan trọng, quan trọng là gần đây vẫn không thu được tiền, cậu phải trơ mắt mà nhìn điểm tài phú rơi xuống con số dưới 10 triệu, Phương Bình sắp phiền muộn chết rồi.
Bây giờ lại còn có người cản trở con đường làm ăn của mình, đây không phải là muốn chết hay sao?
Tạm biệt đám người Phó Xương Đỉnh, Phương Bình nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
...
Công ty Viễn Phương.
Lý Thừa Trạch đang ở ngoài cửa chờ, thấy Phương Bình đến, không kìm được thở phào nhẹ nhõm, vội vã tiến lên đón nói: "Phương tiên sinh..."
"Đối phương là ai?"
"Một vị võ giả tốt nghiệp đại học sư phạm Hoa Đông, mới vừa tốt nghiệp, cũng bước ra đời lập nghiệp, vừa khéo lại vừa ý chuyện kinh doanh của chúng ta.
Ngài cũng biết, anh ta là sinh viên tốt nghiệp Võ Đại, tuy rằng tôi đã tung tin ra ngoài rằng công ty chúng ta là sinh viên Ma Võ mở…
Nhưng không quá có tác dụng với anh ta…"
"Thực lực thế nào?"
"Cấp hai."
"Võ giả cấp hai, cướp mấy điểm bán lẻ của chúng ta?"
Phương Bình chửi mát: "Cũng chỉ có nhiêu đó năng lực thôi, công bằng cạnh tranh thì tôi cũng không thèm nói làm gì, thế mà dám chơi xấu tôi!
Mắng một câu, Phương Bình hỏi lại lần nữa: "Đỉnh cấp hai hay là mới vừa vào cấp hai?"
Đại học sư phạm Hoa Đông không phải là Võ Đại thông thường, mà được xem là tầng cấp thứ hai của Võ Đại. Sinh viên của bọn họ có thực lực không yếu, võ giả cấp ba tốt nghiệp không ít, cấp hai tốt nghiệp tương đối nhiều.
Không giống Võ Đại thông thường, phần lớn đều là võ giả cấp một tốt nghiệp.
Nhưng võ giả cấp hai tốt nghiệp, nói rõ cũng không phải là tinh anh của trường học, loại võ giả này chưa chắc đã mạnh được bao nhiêu.
Không phải cấp ba là được, võ giả Võ Đại cấp ba đều là tinh anh trở lên, căn bản đều có chiến pháp sở trường.
Còn cấp hai thì chưa chắc đã có.
---
(1) Tần Bào Bào: Tần bỏ chạy, chữ "bào" ở đây là chạy trốn, vì chuyên gia phải bỏ chạy để giữ mạng nên gọi là "bào bào".