Chương 266: Đội hình chủ lực (2)
Ngay lúc hai người đang giằng co, Triệu Tuyết Mai bỗng thu chân, tay cầm trường côn, thân thể quay tròn 90 độ, tiếp theo bỗng nhiên rút trường côn ra, thế mạnh như chẻ núi, bổ về phía Đường Tùng Đình!
Đường Tùng Đình liên tục bị áp chế, lúc này cũng lửa giận ngập trời, hai tay nắm chặt dao bầu, cánh tay lại lần nữa thô to lên một phần, một dao bổ về phía trường côn!
Dao côn ma sát, văng ra các đốm lửa li ti. Đường Tùng Đình đổi bổ thành gọt, lưỡi dao dọc theo thiết côn, ma sát ra từng đốm từng đốm lửa, gọt về phía tay phải Triệu Tuyết Mai.
Chi trên của Triệu Tuyết Mai không mạnh bằng cậu ta, lúc này muốn biến chiêu, nhưng không cách nào nhúc nhích, hoàn toàn bị áp chế.
Mọi người đang xem đều cho rằng Triệu Tuyết Mai sắp phải quăng côn, nhưng trong mắt cô nàng loé lên một tia tàn nhẫn, tay phải không hề buông lỏng, ngược lại, tay trái lại buông thiết côn, trực tiếp nắm lấy sống dao!
"Ôi đậu xanh!"
Phó Xương Đỉnh giật nảy mình, làm như vậy vô cùng nguy hiểm, nếu như cô ấy không bắt được, tay phải thật sự sẽ bị cắt đứt!
Đường Tùng Đình hình như thật sự do dự một chút, thế dao có hơi yếu đi, lúc này, Triệu Tuyết Mai đã nắm lấy sống dao, năm ngón tay trái bị ma sát đến mức xuất huyết, chớp mắt nhuộm đỏ dao bầu, nhưng cũng đã ngăn được hướng công kích của dao.
Thế dao bị cản lại, Đường Tùng Đình hình như lại do dự, không thể biến chiêu đúng lúc được!
Ngay lúc này, Triệu Tuyết Mai duỗi thẳng mũi chân, xuất chiêu đá cao, một cước đá trúng ngay giữa sống dao.
"Coong!"
Đốm lửa lóe lên, cánh tay Đường Tùng Đình mềm nhũn, tay phải Triệu Tuyết Mai cầm côn, thuận thế quét về phía bên hông Đường Tùng Đình.
Lúc này, tay trái Triệu Tuyết Mai cầm lấy sống dao của cậu, tay phải đang quét trường côn ngang hông, Đường Tùng Đình hoặc là phải quăng dao lùi về sau, hoặc là có thể thử rút đao về phòng ngự.
Đường Tùng Đình cũng không có ý định lùi lại, mà muốn rút dao về phòng ngự!
Nhưng tay trái Triệu Tuyết Mai vẫn nắm lấy không thả, dù cho mọi người ai cũng thấy các đầu ngón tay của cô nàng đã chảy máu ồ ạt, cô cũng không có ý định buông tay!
Nhìn thấy tình huống này, ánh mắt Đường Tùng Đình ánh lên chút xấu hổ, không thể không từ bỏ dao bầu, vội vàng lùi về sau vài bước!
Cậu ta vừa quăng đao, chiến lực lập tức giảm xuống ba phần.
Sau đó, Triệu Tuyết Mai lại lần nữa phát huy đặc tính điên cuồng của mình, lao tới đè Đường Tùng Đình ra đánh, bộ dáng không đánh chết không bỏ qua!
...
Sau một phút, Đường Tùng Đình đau đớn gào lên một tiếng, đầu đầy mồ hôi, lui qua một bên.
"Dừng lại!"
Đường Phong hô một tiếng, không để cho hai người tiếp tục.
Lúc này, tay trái của Triệu Tuyết Mai đã đỏ như máu, nhưng ánh mắt lại rất hưng phấn nhìn chằm chằm Đường Tùng Đình, như muốn còn phải đánh tiếp nữa.
Đường Tùng Đình thầm mắng một tiếng, cánh tay run lên, không còn gì nói: "Tôi thua!"
Con nhỏ này đúng là bà điên mà!
Nếu đây không phải luận bàn thì rõ ràng là tiết tấu đánh chết đối phương, bản thân cô cũng không để ý đến chuyện bị thương.
Cậu ta vừa nhận thua, Triệu Tuyết Mai mới thở phào nhẹ nhõm, đi qua một bên bắt đầu băng bó vết thương trên tay. Dương Tiểu Mạn và Trần Vân Hi vội vàng tiến lên hỗ trợ, cả hai người đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
Phương Bình cũng líu lưỡi, không biết nói gì.
Thực lực Triệu Tuyết Mai mạnh hơn Đường Tùng Đình sao? Đương nhiên không có, thậm chí còn hơi kém một chút, nếu không, Đường Phong cũng sẽ không để Đường Tùng Đình vào đội chính thức.
Nhưng mà Triệu Tuyết Mai đủ điên nha!
Cô nàng này, nhận chiêu nào chiêu nấy đều rất nguy hiểm, nếu không bị chém chân thì chính là bị chém tay, nhưng cô ấy lại không để ý điều này. Đường Tùng Đình thì ngược lại, do dự hơn rất nhiều, nên mất đi cơ hội, qua vài lần, cuối cùng vứt bỏ đao, lúc này mới bị đánh thảm như vậy.
Đường Phong khá tán thưởng nhìn Triệu Tuyết Mai, lại có hơi không hài lòng khi nhìn Phương Bình.
Phương Bình vô cùng phiền muộn, mẹ nó, mình lại trêu chọc ai rồi?
Biểu cảm của Đường Phong rất rõ ràng, ý nói Phương Bình là đàn ông con trai thế mà đấu pháp lại không mạnh mẽ quyết đoán được như Triệu Tuyết Mai!
Phương Bình quả thực rất oan uổng!
Rõ ràng không cần liều mạng như vậy cũng có thể thắng, tại sao phải đánh nhau mạnh mẽ liều mạng như vậy. Liều mạng là đặc quyền của người yếu, bản thân là kẻ mạnh, không cần thiết quăng não đi liều mạng như vậy chứ?
Đương nhiên, cậu có thể hiểu được suy nghĩ của Đường Phong.
Đường Sư Tử có biệt hiệu là "Cuồng Sư", nghe danh mãng phu như vậy, kiểu gì cũng chỉ biết liều mạng, làm sao hiểu được đạo lý có mạng mới trở nên mạnh mẽ.
Trong lòng oán thầm vài câu, Đường Phong cũng không nhìn cậu nữa, gương mặt mang theo ý cười nói: "Triệu Tuyết Mai được vào đội chính thức, Đường Tùng Đình về đội dự bị, còn có ai muốn khiêu chiến không?"
Sau đó, lại có vài người đứng ra khiêu chiến, người bị khiêu chiến là đội viên đội dự bị. Còn phía đội dự bị, cũng không ai đứng ra khiêu chiến nữa.
Trần Vân Hi hẳn là có thực lực để làm điều này, nhưng cô ấy không hé răng, Đường Phong cũng không bắt buộc.
Suốt một buổi sáng giằng co, trong số 10 người này, chỉ có Đường Tùng Đình và Triệu Tuyết Mai xảy ra thay đổi.
Đường Tùng Đình vô cùng phiền muộn, muốn đào lỗ giấu mặt đi, thật quá mất mặt rồi!
...
Sau khi xác định được đội viên. Đường Phong nhanh chóng nhân tiện nói: "Bây giờ đến ngày khai mạc còn 9 ngày nữa, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ đến các trường khác đánh vài trận giao hữu!
Đội dự bị lên thi đấu, đội chủ lực sẽ cử người lên trận cuối cùng!
Những trường khác cũng sẽ không muốn bị mất mặt, dù cho không để đội chủ lực xuất chiến, cũng sẽ không để người yếu xuất chiến.
Còn nữa, Triệu Tuyết Mai và Đường Tùng Đình, các em còn thiếu chút nữa mới có thể đạt đến đỉnh cấp một, mấy ngày nay cố gắng nỗ lực, trước khi thi đấu, có hy vọng đạt đến đỉnh cấp một đấy!"
Triệu Tuyết Mai và Đường Tùng Đình vẫn có hy vọng bước vào đỉnh cấp một, hai người bọn họ chỉ còn một vài đốt xương nữa thôi là hoàn thành các bước tu luyện ở cấp một.
Đội dự bị, ngoại trừ Trần Vân Hi, ba người kia đều còn hơi kém xa một chút.
"Trận đấu giao hữu lần này, điểm đến đầu tiên của chúng ta là đại học sư phạm Hoa Đông, trường thứ hai là Hoa Nam Khoa Đại, hai trường này đều là thành viên trong Liên minh Bát Giáo.
Tuy rằng thực lực nhìn chung không bằng Ma Võ và Kinh Võ, nhưng thực lực cũng không phải dạng yếu kém.
Mở mang kiến thức một chút, tìm hiểu thực lực của bọn họ, sẽ có lợi với phần trăm nắm chắc của mọi người. Cũng nhân thời gian này, xem mình còn thiếu sót chỗ nào, thì tự kiểm điểm, bù đắp lại."
Mấy người Phó Xương Đỉnh không quá hứng thú với chuyện này, cơ hội cho đội chủ lực xuất hiện không nhiều, lần này chủ yếu vẫn là đội dự bị.
Phó Xương Đỉnh ngược lại thấy có hứng thú với cường giả của những trường khác hơn, đợi Đường Phong nói xong, cũng hỏi: "Thầy ơi, mình không đi Hoa Quốc Võ Đại sao thầy?
Nghe nói Ngụy Bân của Hoa Quốc Võ Đại thực lực khác mạnh…"
"Hoa Quốc Võ Đại ở Kinh Đô, chúng ta không đi, thực lực của Ngụy Bân có phải thực sự mạnh hay không, đến lúc đó thì biết.
Nhưng Hàn Húc của Kinh Võ thì thực sự rất mạnh!"
Đường Phong trầm ngâm nói: "Hàn Húc, hẳn cũng là võ giả sau khi qua ba lần tôi cốt, cậu ta hiện tại ít nhất là võ giả đỉnh cấp một, cũng có thể đã đột phá cấp hai. Còn Ma Võ…"
Đường Phong liếc nhìn Phương Bình với ánh mắt chẳng chút thiện lành, âm trầm nói: "Đối thủ của Phương Bình chính là Hàn Húc, chỉ được thắng, không được phép thua!
Nếu để thua, trong ba năm còn lại, tỷ giá đổi tài nguyên của Phương Bình sẽ tăng thêm 10% điểm thưởng!"
Phương Bình xém chút tức hộc máu, không phục nói: "Thầy Đường, chiêu lấy việc công trả thù riêng của thầy cũng quá rõ ràng rồi!"
"Không sai, tôi chính là lấy việc công trả thù riêng đấy… Lá gan em cũng không nhỏ, vẫn gọi tôi là Đường Sư Tử sau lưng tôi, đúng chứ?"
"Khụ khụ khụ… Thầy nói gì vậy, thầy à, rõ ràng có người cố ý nói xấu em mà, Dương Tiểu Mạn và Triệu Lỗi xưa giờ vẫn có ưa em đâu…"
"Chính tai tôi nghe thấy!"
"Vậy chắc chắn là thầy nghe nhầm rồi…"
"Tôi là võ giả đỉnh cấp 6, lỗ tai của tôi vẫn chưa có vấn đề đâu!"