Chương 272: Trước trận đấu
Phương Viên phồng miệng trợn mắt trừng cậu, cũng không lên tiếng.
Em biết ngay mà!
Tiểu Linh ở bên cạnh lại ao ước nói: "Viên Viên, anh cậu đối xử với cậu tốt quá!"
"Ha ha!"
Phương Viên lườm một cái, nếu như lúc này đây Phương Bình không nhéo má cô bé, cô thật sự tin như vậy. Nhưng ông anh mình từ lúc gặp mình tới giờ đã nhéo má mình hết 10 phút rồi!
Cũng may vẫn còn có những người khác ở đây, Phương Bình "quan tâm" em gái một hồi, sau đó liền dẫn mọi người đến bãi đậu xe.
Không vội vàng trò chuyện với đám người Ngô Chí Hào, Phương Bình nhìn Đàm Chấn Bình, cười nói: "Lần này làm phiền chú Đàm rồi."
"Đừng khách khí, tiện đường mà thôi, vừa khéo chú cũng muốn qua đây."
Đàm Chấn Bình nói một câu, chủ động dò hỏi: "Hai vị này là…"
"Ôi, quên mất chưa giới thiệu với mọi người, xin lỗi mọi người."
Phương Bình lập tức giới thiệu: "Đây là Phó Xương Đỉnh, đây là Triệu Tuyết Mai, bọn họ đều là bạn học của cháu ở Ma Võ."
"Hoá ra là thiên kiêu của Ma Võ, thất kính, thất kính!"
Đàm Chấn Bình một mặt khách khí, trong lòng cũng có chút nghi ngờ không thôi, hai người này mang lại cho ông một cảm giác hình như hơi nguy hiểm.
Học sinh Ma Võ ai nấy đều mạnh như vậy sao?
Về phần khí huyết, ông không cảm ứng được, tuy ông cũng là đỉnh cấp một, nhưng đỉnh cấp một so với nhau cũng không giống nhau.
Hai người Phó Xương Đỉnh mạnh hơn ông, cũng gắng sức thu khí tức lại, Đàm Chấn Bình cũng không cảm giác được gì.
Ông còn không phác giác được gì, vậy cũng không cần nhắc tới mấy người khác, đều không phải võ giả, đương nhiên cũng không phát hiện được gì.
Phương Bình cũng giới thiệu mọi người cho hai người Phó Xương Đỉnh và Triệu Tuyết Mai.
Mọi người nhanh chóng làm quen với nhau, vừa đi, Phó Xương Đỉnh vừa dò hỏi: "Các cậu đến xem thi đấu giao lưu sao?"
Ngô Chí Hào gật đầu nói: "Đúng đấy, nghe đạo sư nói, lần này dự thi đều là thiên kiêu của Võ Đại trên toàn Hoa Quốc, mỗi người đều là long phượng trong loài người…
Bọn tớ tuy rằng còn cách họ một quãng đường xa lắm, nhưng nếu có thể nhìn phong thái của bọn họ, cũng có thể lấy làm động lực cho bọn tớ cầu tiến."
"Khụ khụ..."
Phó Xương Đỉnh cười khan một tiếng, lời vuốt mông ngựa này nói trước mặt chúng tớ như thế thật không được tốt cho lắm đâu nha.
Ngô Chí Hào cũng không phát hiện ra điều gì, ngược lại còn có chút ngạc nhiên, hỏi thăm: "Anh Phó này, các cậu cũng là học sinh Ma Võ, chắc hẳn là các cậu cũng quen học sinh tham gia thi đấu giao lưu chứ?"
"Quen, quen chứ…"
Phó Xương Đỉnh liếc mắt nhìn Phương Bình, hiển nhiên đang hỏi dò, có muốn nói ra hay không?
Có muốn tớ nói ra hay không đây?
Tớ rất muốn nói a!
Nói ra rồi, mấy người này có thể quỳ bái lạy tụi mình luôn không?
Phương Bình lườm cậu một cái, cũng mặc kệ cậu ta.
Lúc này Phương Bình không định nói cho bọn họ biết việc này, nói rồi, khẳng định không thể thiếu màn tra hỏi, nhức đầu chết được.
Chờ đến ngày mai, tham dự lễ khai mạc, mọi người tự nhiên sẽ biết.
Lúc đó cậu không ở cạnh bọn họ, cũng không cần phải nhận lấy ngàn câu hỏi vì sao.
Sự thật bày ra trước mắt, lại đơn giản giải thích vài câu, vậy thì thoải mái hơn nhiều.
Phó Xương Đỉnh thấy thế, cũng chỉ đành đáp qua loa vài câu, cho đến khi Ngô Chí Hào hỏi thăm mấy tuyển thủ hạt giống được truyền trên internet, ví như Triệu Lỗi…
Ánh mắt Phó Xương Đỉnh vô cùng phức tạp, khô cằn nói: "Đúng đấy, Triệu Lỗi rất lợi hại…"
Lần này, ngay cả Lưu Nhược Kỳ cũng có hứng thú, nhẹ giọng hỏi dò: "Triệu Lỗi… ngoài đời có giống với mấy tấm hình đăng trên mạng không?"
Nữ sinh ấy mà, ái mộ vài người bạn bè có thực lực mạnh mẽ, đó là hiện tượng bình thường.
Lưu Nhược Kỳ đương nhiên không thể nói là ái mộ, nhưng có chút ấn tượng tốt là chuyện đương nhiên.
"Cái đó… Có chút không giống nhau thì phải?" Phó Xương Đỉnh cũng hơi mất tự nhiên, một lát sau mới nói: "Mặt cậu ấy hơi mập mạp một chút, gương mặt cậu ấy có đôi khi sẽ bỗng dưng rất mập!"
"Hả?"
Lưu Nhược Kỳ vô cùng khó hiểu, còn có thể như vậy sao?
Triệu Tuyết Mai sắp cười đến chết cố nén ý cười nói: "Đừng nghe cậu ấy nói bậy, bọn tớ không quen thân với Triệu Lỗi cho lắm, nhưng Phương Bình xem như có qua lại với cậu ấy, các cậu có thể hỏi Phương Bình là được rồi."
Ngô Chí Hào lại vô cùng ngạc nhiên: "Phương Bình, cậu quen biết Triệu Lỗi? Được lắm nha, mấy vị võ giả ở Nam Giang Võ Đại bọn tớ còn chưa được thấy qua mấy lần, cậu tạo mối quan hệ không tệ nha!"
"Cũng tạm thôi, thực ra tớ với cậu ấy cũng không quá thân thiết, chỉ là không có chuyện gì thì sẽ giúp mặt cậu ấy mập ra một chút!"
"Cái gì?"
Mấy người bọn họ nghe xong đều mơ hồ, nhưng Phương Bình cũng không còn nói điều này, cười nói lảng sang chuyện khác: "Các cậu đã đặt trước khách sạn chưa?"
"Đặt trước rồi, sợ lúc tới đây không đặt được."
"Anh, em với Tiểu Linh không có đặt."
Phương Viên vội vàng nói một câu, cô bé đến đây hoàn toàn hy vọng Phương Bình sắp xếp, làm sao có thể đặt trước phòng khách sạn.
"Không hỏi em!"
Phương Bình liếc con bé một cái, cái này anh mà không biết sao?
Hỏi mọi người chuyện đặt khách sạn, mọi người đặt khách sạn khá gần Ma Võ, dù sao thì lần thi đấu giao lưu này cũng được tổ chức ở Ma Võ.
...
Từ nhà ga lái xe đến Ma Võ cũng không tốn nhiều thời gian.
Không tới 40 phút, xe ngừng lại trước cửa khách sạn đám người Ngô Chí Hào đã đặt phòng.
Chờ mọi người xuống xe, Phương Bình nhân tiện nói: "Chú Đàm, mọi người vào rồi sắp xếp nghỉ ngơi nhé, cháu đưa em gái đến nhà khách Ma Võ."
Phương Bình ngược lại không nỡ tiêu tiền đặt phòng cho em gái ở chỗ này, nhưng nhà khách Ma Võ lại càng an toàn hơn một chút, hơn nữa cũng ở ngay gần đây.
Đàm Chấn Bình đương nhiên không ý kiến, lại quay ra cảm ơn hai người Phó Xương Đỉnh, hẹn nhau cùng nhau ăn tối, sau đó mọi người cùng nhau bước vào khách sạn.
Bọn họ vừa đi, Phương Bình quay sang nói với hai người Phó Xương Đỉnh: "Lần này làm phiền hai cậu rồi, các cậu về trước bận chuyện của các cậu đi nhé, tớ sắp xếp chỗ ở cho em gái đã."
"Được, có việc gì thì gọi điện thoại cho tớ, nhưng mà Phương keo kiệt à, cậu cũng nên mua xe đi."
Phó Xương Đỉnh trêu ghẹo một câu, Phương Bình không biết nói gì nữa: "Lúc này bận tối mặt đây nè, làm gì còn thời gian cân nhắc chuyện này."
"Ừm, nói vậy cũng đúng, vậy được rồi, bọn tớ đi trước nhé."
Phó Xương Đỉnh và Triệu Tuyết Mai cũng nhanh chóng rời đi, bọn họ thực ra còn bận hơn Phương Bình.
Đặc biệt là Triệu Tuyết Mai, tối hôm qua mới rèn luyện xong đốt xương cuối cùng của chi dưới. Sáng sớm Phương Bình ra khỏi cửa, còn chưa kịp nhờ cô nàng làm tài xế ra đón người, cũng là Triệu Tuyết Mai chủ động hỏi thăm giúp đỡ.
Mọi người đi rồi, Phương Viên hơi thất vọng nói: "Anh ơi, không thể đến ký túc xá của anh ở sao?"
Trước cô bé đã nghe Phương Bình nói, cậu ký túc xá một mình một phòng.
"Khu ký túc xá cấm cho người ngoài ngủ lại, đưa em đi xem thì được, ngủ lại không được."
Phương Bình lắc lắc đầu, đây cũng không phải luật lệ cậu tự lập, khu ký túc xá của Ma Võ không thể cho người ngoài ở lại.
Học sinh và đạo sư của Ma Võ đều xem ký túc xá là vùng đất an lành cuối cùng.
Các đạo sư cho người nhà vào ở thì vẫn được, nhưng Phương Bình là sinh viên mới, không được mang người nhà vào ở.
Đang lúc nói chuyện, Phương Bình kéo vali của hai cô bé, cùng bước vào nhà khách Ma Võ.
Nhà khách Ma Võ lúc này có nhiều người hơn lúc trước, nhưng người ở quầy lễ tân nhìn thấy Phương Bình bước vào, vẫn lập tức nhận ra, vội vã chào hỏi: "Chào anh Phương!"
"Xin chào, giúp tôi làm thủ tục nhận phòng cho hai đứa em gái của tôi."
"Vâng, anh chờ một chút."
Quầy lễ tân cũng không bắt Phương Bình đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận, bọn họ bên này có ghi chép, rất nhanh, đã làm xong thủ tục nhận phòng cho hai cô bé.
Phương Viên nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn, chờ đến khi vào thang máy, cô bé không nhịn được nói: "Anh, anh không trả tiền!"
"Miễn phí."
"Miễn phí?"
"Anh chưa nói cho em sao? Nhà khách Ma Võ, phòng ở, nhà ăn đều miễn phí, đương nhiên, một người cũng có thể ở một phòng…"
"Thật không?"
"Con bé này, nhìn là biết em lại để tiền vào trong mắt rồi!"
Phương Bình cười một tiếng, dẫn hai cô bé đến tầng 6, tuy rằng không phải căn phòng trước đó cậu từng ở, nhưng bố cục cũng gần như vậy.