Chương 273: Trước trận đấu (2)
Phương Viên vừa bước vào cửa đã hoan hô, hiển nhiên không ngờ gian phòng sẽ lớn như vậy.
"Thật tốt quá, Phương Bình, sau này em cũng phải thi vào Ma Võ!?" Phương Viên ôm gối sô pha, gương mặt hứng khởi mong chờ.
"Chỉ vì nhà khách miễn phí sao?"
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Yêu cầu của em thật thấp…"
Lát nữa chúng ta xuống dưới ăn cơm, ăn cơm xong, buổi chiều anh đưa bọn em tham quan Ma Võ. Còn nữa, đừng có chạy lung tung, lúc nào cũng phải mang theo điện thoại di động trên người.
Buổi tối anh sẽ không ngủ lại ở đây, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, hoặc là tìm lễ tân là được."
"Biết rồi, biết rồi, nói dài nói dai ghê à."
Phương Viên thiếu kiên nhẫn, không muốn nghe cái này, sau đó nhanh chóng nở nụ cười nói: "Anh ơi, anh quen hết mấy anh chị tham gia thi đấu hả?"
"Ừm."
"Vậy anh có thể giúp em xin chữ ký được không?"
Sắc mặt Phương Bình lập tức biến thành màu đen, Phương Viên vội vàng giải thích: "Không bán, em giữ làm kỷ niệm!"
Cô bé nói không bán, nhưng Tiểu Linh đứng bên cạnh lại mơ hồ nói: "Viên Viên à, chúng ta có thể mở thị trường bán…"
Hai cô bé này, không biết học được từ đâu, suốt ngày mở miệng ngậm miệng lại đều là "mở thị trường", "hiệu ứng người nổi tiếng".
Phương Bình dở khóc dở cười, Phương Viên vội vã bịt miệng Tiểu Linh lại, một mặt oán trách, ngốc quá đi!
Làm ầm ĩ một trận, Phương Bình cùng hai cô bé xuống lầu ăn cơm trưa.
Lúc ăn cơm, Ngô Chí Hào gọi điện thoại qua, hẹn cùng nhau đi ăn tối, bọn họ bây giờ bắt đầu đi ra ngoài dạo chơi, mấy ngày nay Ma Đô rất náo nhiệt.
Phương Bình cũng không nói gì, cũng không còn là trẻ con nữa, cũng không đi lạc được.
...
2 giờ chiều, Phương Bình dẫn Phương Viên và Tiểu Linh đến Ma Đô Võ Đại.
Ngay chớp mắt nhìn thấy cổng trường hoành tráng, phản ứng của hai cô bé cũng như lần đầu Phương Bình nhìn thấy cổng trường Ma Võ, bị chấn động rồi.
Phương Viên hiển nhiên chuẩn bị sẵn sàng mới đến, còn mang theo máy chụp hình, nhất định bắt Phương Bình chụp ảnh cho hai cô bé, lúc trở về có thể rửa hình khoe với bạn bè một phen.
Chờ đến lúc vào trường học, nghe Phương Bình giới thiệu về Ma Võ, hai cô bé lại lần nữa bị chấn động.
Một trường học lớn như vậy, chỉ có ngần ấy học sinh thôi sao?
"Phương Bình, sau này em nhất định phải thi đậu Ma Võ!"
Cũng không biết đây là lần thứ mấy Phương Viên thề thốt chuyện này, Tiểu Linh cũng động tâm. Trong mắt hai cô bé, trường học lớn như vậy, chính là trường tốt.
Hơn nữa Ma Võ quả thực rất nổi danh.
Đi dạo dạo trong trường học một hồi, Phương Viên nóng lòng thúc giục: "Nhanh đến ký túc xá của anh nào, mẹ còn bảo em chụp hình về cho mẹ xem đó. Mẹ muốn xem xem anh sống có tốt hay không, còn bảo em xem xem anh có mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng hay không, dường như anh chả có bạn cùng phòng gì cả."
…
Đến khi Phương Bình đưa hai cô bé đến khu ký túc xá, hai cô bé lại lần nữa thốt lên mấy câu cảm thán.
Vào tới phòng Phương Bình, hai cô bé vẫn tiếp tục xuýt xoa.
Phương Bình cũng không biết hai cô bé này lấy đâu ra tinh lực lớn như vậy, thấy hai đứa chẳng biết mệt là gì.
…
Nguyên một buổi chiều, Phương Bình chính là đi theo làm nền, hai cô bé này ở ký túc một hồi, lại đứng ngồi không yên, lại kéo Phương Bình ra ngoài đi dạo.
Dọc đường đi, Phương Bình cũng nhìn thấy một vài bạn học cũng đang dẫn người nhà tham quan trường học.
Ma Võ bình thường không cho người ngoài vào trường, cho dù phụ huynh đến cũng không được tự tiện vào trường.
Nhưng lần này thì khác, ngày mai sẽ bắt đầu lễ khai mạc thi giấu giao lưu toàn quốc, tuy rằng không cho phép nhiều người ngoài vào trường, nhưng học sinh đưa người nhà vào trường tham quan cũng không bị hạn chế.
Những vị phụ huynh kia cũng có biểu cảm gần như y chang Phương Viên. Không ít phụ huynh trên mặt treo lên vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên là việc con cái mình có thể bước vào một trường đại học như vậy, là niềm tự hào của bọn họ.
...
Đi hết nửa vòng Ma Võ, cuối cùng Phương Viên cũng xem như mệt mỏi.
Nghĩ lại mình còn ở đây thêm mấy ngày, Phương Viên cũng không vội thăm thú hết trong vòng một ngày.
Trước khi đi, điều duy nhất khiến Phương Viên hơi thất vọng chính là không thể gặp được những anh chị ngày mai tham gia thi đấu.
"Anh, lúc nào mới có thể nhìn thấy mấy anh chị tham gia thi đấu ngày mai?"
"Chẳng phải em đã gặp rồi sao?"
"Em gặp rồi? Không có mà…"
Cô bé hết sức mơ hồ, Phương Bình buồn cười nói: "Em gặp rồi, hơn nữa còn gặp mấy người lận."
"Thật á? Có phải là do lúc em không chú ý, đã đi ngang qua nhau không, sao anh không thèm nhắc em gì hết vậy?" Phương Viên phùng mang trợn má lên, hơi không vui.
Nhắc em, em có thể xin chữ ký.
Bây giờ ít người, chờ đến ngày mai, người nhiều lắm.
"Đừng nghĩ đến chuyện xin chữ ký, anh ký cho em còn ít lắm sao? Buổi tối ăn cơm nước xong, em và Tiểu Linh ngoan ngoãn trở về nhà khách, đừng có chạy lung tung. Sáng mai anh không thể đi đón bọn em được, nhưng mà anh sẽ cho người đến đón các em. Lúc đó, em theo người ta đến Ma Võ là được."
Ngày mai Phương Bình phải tham gia lễ khai mạc, đương nhiên không có thời gian đi đón người, nhưng Lý Thừa Trạch thì có thể.
"Không cần, ngày mai tụi em đi chung với mấy anh chị Nhược Kỳ là được rồi."
"Tính sau đi, em đó, nên an phận một chút, đừng để anh bận tâm."
"Em có phải là con nít đâu, ai khiến anh bận tâm chứ…"
Hai anh em lại nói qua nói lại mấy câu, Phương Bình cũng không dẫn hai cô bé về nhà khách, mà đi đến khách sạn của bọn Ngô Chí Hào.
...
Buổi tối.
Mọi người cùng nhau ăn cơm tối. Bởi vì Phương Bình còn phải về trường, cho nên ăn khá vội vàng. Mấy người Ngô Chí Hào thấy cậu có việc, cũng chỉ đành từ bỏ chuyện tán gẫu hỏi thăm, dù sao lần này bọn họ cũng sẽ ở lại đây mấy ngày.
Chờ cơm nước xong xuôi, lại đưa Phương Viên và Tiểu Linh về nhà khách, Phương Bình không quay về ký túc xá mà đi đến phòng thực huấn.
Lúc cậu đến lớp, thành viên đội chủ lực và đội dự bị đều đã đến đông đủ rồi.
Ngoại trừ mấy người này, các vị đạo sư cấp 6 đều có mặt.
Đường Phong lần này đúng là không nói gì, ông ấy đã biết chuyện người nhà Phương Bình đến thông qua Phó Xương Đỉnh.
Phương Bình vừa đến, Đường Phong lập tức trầm giọng nói: "Các bạn đã đến đông đủ. Ngày mai làm lễ khai mạc, không luận võ, nhưng ngày mai sẽ rút thăm lựa chọn đối thủ cho vòng đầu!
Vòng đầu tiên, chúng ta tốt nhất đừng đụng độ với Kinh Võ!
Tuy rằng Liên minh Võ Đại và Liên minh Bát Giáo có nhiều trường học, thiên tài cũng không ít, nhưng trong mắt chúng ta, Kinh Võ mới là đối thủ lớn nhất của chúng ta!
Nếu như ngay vòng đầu tiên đã gặp phải Kinh Võ, vậy chúng ta cần phải điều chỉnh chiến thuật một chút, đội viên đội chủ lực cố gắng tránh bị thương để đỡ ảnh hưởng đến trận sau."
Mọi người không lên tiếng, thực ra ý của Đường Phong chính là nếu vòng đầu tiên gặp người của Kinh Võ, nên lựa chọn chiến lược tránh bị thương.
Đến lúc đó, khả năng xuất chiến chính là đội dự bị.
Nhưng các học viên hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Mọi người đều là thiên kiêu, không ai cảm giác mình sẽ thua kém người khác, huống hồ vòng đầu tiên tránh chiến đấu, những trận sau sẽ đánh còn mệt hơn. Chiến lược này cũng có chỗ lợi chỗ hại.
Đường Phong cũng không nói nhiều, khi nào gặp chuyện lại nói.
Nói xong cái này, Đường Phong lại nói: "Lần này xuất chiến, phía nhà trường cũng đã chuẩn bị cho mọi người một ít đồ.
Mỗi người 10 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 5 viên Khí Huyết Đan cấp một, 2 viên Khí Huyết Đan cấp hai
Ngoài ra, nước thuốc trị liệu, Kim Sang Dược, thuốc chữa thương đều đã chuẩn bị đầy đủ cho các em rồi.
Còn nữa, bây giờ ai còn thiếu binh khí hợp kim có thể tạm thời mượn nhà trường, binh khí hợp kim sau khi dùng thì phải trả lại.
Nhưng nếu không có nhu cầu này, vậy thì đừng mượn, binh khí không quen tay, sử dụng cũng không ổn…"
Ma Võ lần này cũng không keo kiệt, thuốc bổ khí huyết và thuốc trị thương cũng cho cho không ít.
Tuy rằng binh khí hợp kim chỉ có thể mượn dùng, nhưng cũng sao cũng mạnh hơn là không có.
Chờ sắp xếp xong những việc này, Phương Bình đi đến phòng hậu cần một chuyến, mượn dùng một con dao bầu, một đôi bao tay, một con dao găm…