Chương 284: Cùng cấp vô địch
Trương Nghiễm Lâm cũng không bất ngờ, trường côn thay đổi từ đâm thành quét, lại thuận thế lôi đình đánh xuống!
Theo hiểu biết của các võ giả ở đây, Phương Bình lúc này súc thế, đương nhiên sẽ không động đao.
Nhưng sau một khắc, không ít người đều biết bọn họ đã đoán sai rồi!
Phương Bình mới vừa rồi còn đang kéo đao lê lết dưới đất, bỗng nhiên đề đao bổ về phía trước!
"Keng" một tiếng, đốm lửa văng tung toé.
Trương Nghiễm Lâm chỉ cảm thấy một trận rung động từ trường côn hợp kim truyền đến lòng bàn tay, chấn lòng bàn tay tê dại, run rẩy.
"Chỉ là không muốn để cho cậu tránh chiến mà thôi!"
Phương Bình bỗng nhiên nói ra một câu, sau đó, trường đao trên không trung xé gió hạ xuống.
"Keng!"
Trương Nghiễm Lâm lại lần nữa cố gắng đón đỡ một đao, cả người nhanh chóng lui về phía sau.
Phương Bình lần này cũng không bỏ qua, bước chân chuyển động trong nháy mắt, cậu gầm lên một tiếng thật dữ dội, trường đao lại bổ xuống!
"Keng!"
Tiếng vang lần trước còn chưa dứt, trường đao như bóng, lại "keng" một tiếng, âm thanh kim loại va chạm lần thứ hai vang lên.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, tiếng thứ ba lại truyền đến, lần này, không còn là tiếng "keng" vang lên giòn giã kia nữa, mà là tiếng kim loại bị chém đứt vang lên.
"Crack..."
Tiếng gãy vỡ yếu ớt truyền đến, không ít người trên lầu hai biến sắc.
Lúc này đây, Phương Bình chỉ với ba đao đã chém đứt trường côn hợp kim của Trương Nghiễm Lâm!
Trương Nghiễm Lâm hiển nhiên cũng không ngờ tới, sau một khắc, trường đao vẫn còn lực quán tính, chớp mắt bổ trúng ngực cậu.
"Phụt!"
Trong lúc máu bắn tung toé, xương ngực của Trương Nghiễm Lâm cũng tuyền đến tiếng nứt xương.
Mà Phương Bình vẫn chưa dừng tay, trường đao giơ cao lên, khí huyết lần thứ hai bộc phát, đao lại rơi xuống!
"Nhận thua!"
Lầu hai có Tông sư lớn tiếng hô lên nhận thua.
Trọng tài đứng một bên lần này không lựa chọn ngăn cản trường đao của Phương Bình, mà tiến lên kéo Trương Nghiễm Lâm lùi lại phía sau, tránh khỏi trường đao của Phương Bình.
Mà Phương Bình cũng không rút đao lại, một đao bổ trúng sàn võ đài.
"Ầm", một tiếng vang thật lớn truyền đến, trên mặt đất xuất hiện một vết đao sâu hoắm.
"Hô..."
Trương Nghiễm Lâm hô hấp trong đau đớn, ngực từ lâu đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cậu biết mình không phải là đối thủ của đội trưởng Ma Võ, nhưng cậu không ngờ đối phương lại lấy phương thức này đánh bại cậu!
Ba đao chém đứt trường côn hợp kim của cậu!
Dưới võ đài, Lưu Hoa Vinh cũng hơi kinh ngạc nói: "Phương Bình, đội trưởng Ma Võ không có quá nhiều kỹ xảo, nhưng ba đao của cậu ấy chém đứt trường côn hợp kim cấp F, ba đao, mỗi đao khí huyết bạo phát đều ở mức 60 cal.
Chuyện này... Cậu ấy không muốn đánh trận thứ hai sao?"
Phải! Trận này Phương Bình nhìn có vẻ như thắng rất dễ dàng, nhưng ba đao chém đứt trường côn hợp kim của đối thủ, lại thêm hai đao trước đó, một đao sau đó.
Khí huyết Phương Bình tiêu hao ít nhất cũng 220 cal trở lên.
Cơ thể con người còn phải duy trì lại khí huyết tất yếu, Phương Bình thắng ung dung như vậy, chính cậu cũng không có bất kỳ thương tổn nào.
Nhưng mặc dù như vậy, trận thứ hai không có cách nào đánh!
Giờ khắc này, khí huyết còn lại của Phương Bình còn được 100 cal sao?
Dù cho uống thuốc bồi bổ lại khí huyết, cũng đâu kịp khôi phục?
Không chỉ Lưu Hoa Vinh nghĩ như vậy, không ít người đều nghĩ như vậy, cảm thấy Ma Võ đang lập uy, đả kích tinh thần đối phương.
Trương Nghiễm Lâm thua quá nhanh, cũng thua thảm đến mức khiến người chấn động, đây là lần đầu tiên có người ở trên võ đài sử dụng chiêu thức chém đứt vũ khí.
Trong lúc mọi người đang suy đoán, Phương Bình bỗng nhiên nhét một viên thuốc vào miệng, một viên không đủ, không lâu sau, Phương Bình lại nhét thêm một viên thuốc nữa vào miệng.
"Đây là..."
Trước sau không tới 20 giây, mọi người nhìn thấy, Phương Bình mới vừa rồi còn uể oải, thiếu khí huyết, bỗng dưng khí huyết bắt đầu tăng lên, không tốn bao lâu cả, dường như đã khôi phục lại mức cao nhất rồi.
...
Lầu hai.
Một vị đạo sư của đại học sư phạm Hoa Đông không nhịn được, cau mày nói: "Cái này… Hấp thu hết dược tính rồi?"
Tông sư cũng không cách nào nhìn xuyên thân thể, không thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng.
Bọn họ chỉ có thể cảm nhận được, khí huyết Phương Bình sau khi uống thuốc bỗng dưng khôi phục nhanh chóng, tốc độ cực kỳ kinh người.
Một vị Tông sư của Hoa Quốc Võ Đại cũng cau mày nói: "Thể chất nhanh chóng hấp thu dược hiệu của thuốc? Chẳng trách…"
Chẳng trách Phương Bình lại đánh hung hăng như thế, cũng không có tâm tư nào tiết kiệm khí huyết.
Cứ như vậy, Liên minh Bát Giáo gặp phiền phức lớn rồi, đối mặt với một đội trưởng Ma Võ lúc nào cũng có thể nhanh chóng khôi phục khí huyết đến trạng thái tốt nhất.
"Năm sau hẳn nên hạn chế dùng thuốc."
Có người nói ra một câu như vậy, đúng là không có quá nhiều nghi ngờ.
Dưới con mắt của bọn học, bọn họ chỉ nhìn thấy sau khi Phương Bình uống thuốc bổ, khí huyết lập tức khôi phục. Lúc này, điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là thể chất của cậu có thể nhanh chóng hấp thu được dược lực của thuốc. Loại võ giả có khả năng này không phải là không có, mà là rất hiếm thấy.
Hơn nữa, dùng thuốc có ba phần độc, cho dù có loại thể chất này, cũng không có nghĩa có thể tùy ý uống nhiều thuốc.
...
Trên võ đài.
Sau lưng Phương Bình đổ mồ hôi lạnh, đến khi cảm nhận được những ánh mắt kia đã rời khỏi người mình, Phương Bình mới thở phào.
Cậu không muốn để lộ hệ thống, nhưng công năng nhanh chóng khôi phục khí huyết cậu không thể không cần.
Càng che giấu lại càng khiến người khác nghi ngờ.
Không bằng hiện tại sử dụng trước mặt rất nhiều Tông sư ở đây, khiến mọi người cho rằng cậu có cơ thể hấp thu thuốc, nhanh chóng khôi phục khí huyết.
Chỉ cần để lại ấn tượng này cho các Tông sư, sau này, ở bất cứ nơi đâu khôi phục khí huyết nhanh chóng, cũng sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào.
Lúc này, tầm mắt của các Tông sư cũng không còn sắc bén nữa, trong lòng Phương Bình thở phào một cái.
Chờ Trần Hoành Vĩ lên đài, Phương Bình cũng không còn cẩn thận như lần đầu nữa, cười nói: "Lần trước đã biết cậu dùng vũ khí, hôm nay vừa khéo, thử tiếp chiêu Bạo Huyết Cuồng Đao của tôi đây!"
Vừa dứt lời, lần này, Phương Bình chủ động tấn công!
Tốc độ dưới chân Phương Bình nhanh như chớp, mũi chân nhẹ nhún mấy lần, đã tiếp cận được Trần Hoành Vĩ!
Sắc mặt Trần Hoành Vĩ thay đổi, cậu không ngờ tốc độ của Phương Bình cũng cực nhanh!
"Mới vừa rồi tôi còn cho rằng Phương Bình rèn luyện xương chi trên, đến khi cậu ấy vận dụng bộ pháp tôi mới nhớ cậu ấy rèn xương chi dưới.
Vân Bộ, xét về tốc độ thì không bằng Quỷ Bộ, nhưng tốc độ cũng phải nhìn xem trình độ tu luyện thế nào…"
Ông ấy không có cách nào nói tiếp nữa rồi!
Mới nói được bấy nhiêu, Phương Bình đã sớm tiếp cận Trần Hoành Vĩ, múa đao liền chém!
Tiếng keng keng lại lần nữa vang lên!
Phương Bình vẫn sử dụng chiến lược vừa rồi, chém đứt vũ khí của đối phương, xem đối phương không thể ngăn cản!
"Keng…" một tiếng vang thanh thuý truyền đến tai mọi người, đao trong tay Trần Hoành Vĩ bị chém rơi mất nửa đoạn.
Mà Trần Hoành Vĩ cũng không kịp lui tránh, hoặc nên nói, đỡ mấy đao của Phương Bình, lực chấn quá lớn, không cách nào tránh né.
Giờ khắc này, Trần Hoành Vĩ cũng gầm lên một tiếng rất dữ dội, trực tiếp quăng đao, hai tay thu lại, nắm chắc lưỡi đao của Phương Bình!
Cậu ta cho rằng Phương Bình sẽ cùng cậu đấu sức, nhưng Phương Bình lại không dùng lực lên đao, ngược lại còn bước lên trước!
Mũi chân duỗi thẳng, một chiêu Trạc Cước đâm ra, giày hợp kim trên không trung đá ra một tiếng nổ!
"Phốc!"
Trần Hoành Vĩ vốn còn đang giơ tay muốn ngăn đao, bị Phương Bình một cước đâm trúng phần eo, Phương Bình nhanh chóng quất chân, biến đâm thành đá, lại lần nữa phóng ra một cước nhanh như chớp!
"Ầm!"
Trần Hoành Vĩ lần này trực tiếp bị đá bay, rơi xuống võ đài.
"Nhanh!"
Lưu Hoa Vinh lập tức giải thích: "Đao của Phương Bình nhanh, chân cũng nhanh! Hơn nữa, lực lượng khí huyết bạo phát cũng mạnh, hầu như hoàn toàn áp chế hai thành viên của Liên minh Bát Giáo.
Hơn nữa, khí huyết của Phương Bình lại có tốc độ khôi phục cực nhanh, Liên minh Bát Giáo bên đây nếu như không có chiến thuật tốt để khắc chế Phương Bình, lần này e là xong rồi."
Mọi người dưới đài cũng há hốc mồm.