Chương 286: Ma Võ thắng!
Dưới đài, Phương Viên cũng há hốc mồm.
Phương Bình thật sự mạnh như vậy?
Trong mắt mọi người, Phương Bình đánh bại 3 người đội đối phương, dễ như ăn bánh, hơn nữa, trong đó còn có một người là đội trưởng.
Đánh 3 trận, Phương Bình chẳng hề trầy da tróc vảy gì cả.
"Anh ấy không khoác lác…"
Lẩm bẩm một tiếng, Phương Viên bỗng nhiên cười nói: "Như vậy cũng tốt, càng lợi hại càng tốt..."
...
Hàng ghế phía sau.
Ngô Chí Hào nhìn những người khác, một lát mới nói: "Quan Nhị Gia trọng sinh rồi?"
Phương Bình cầm trong tay Phượng Chủy Đao, đao đao mạnh mẽ, không thể không khiến cậu liên tưởng đến Quan Nhị Gia.
Lưu Nhược Kỳ sửa lời cậu: "Đó là Phượng Chủy Đao, Hoàng Trung dùng cái này, Quan Công không dùng cái này."
"Cậu nghiêm túc thế làm gì…"
Ngô Chí Hào không nói gì, sau đó lại ăn năn hối hận nói: "Cái tên này, cũng quá mạnh đi!"
"Là rất mạnh!"
Lời này không ai phủ nhận, Phương Bình thật rất mạnh, bằng không dù cho khí huyết có thể khôi phục, cũng không dễ dàng thắng liền ba trận như vậy.
...
Trên võ đài, Phương Bình lại lần nữa dùng hai viên Khí Huyết Đan cấp một.
Đánh ba trận, dùng 6 viên Khí Huyết Đan cấp một, Phương Bình triệt để dùng hết Khí Huyết Đan cấp một rồi.
Khí Huyết Đan phổ thông đúng là còn không ít, Khí Huyết Đan cấp hai cũng còn 4 viên.
"Lãng phí rồi."
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, những viên Khí Huyết Đan này rõ ràng đều đang lãng phí, tác dụng duy nhất chính là có thêm một chút khí huyết, tiếp tục rèn luyện xương cốt và kinh mạch của cậu mà thôi.
Trương Cảnh Đống của Liên minh Bát Giáo lên đài, cảm giác vô lực.
Không phải bọn họ không có ý chí chiến đấu!
Nhưng mà đối thủ chơi hack game như này, làm sao mà đánh!
Sau ba trận chiến khí huyết Phương Bình lại lần nữa khôi phục đến đỉnh cao.
Nhớ đến lời đạo sư dặn dò trước khi lên đài, tuy khí huyết của Phương Bình có thể khôi phục, nhưng chiến đấu lâu dài, cơ thể cũng sẽ mệt mỏi, cơ thể cũng có giới hạn chịu đựng.
Cho dù Liên minh Bát Giáo có thua, cũng không thể để một mình Phương Bình đánh thắng 5 trận được!
Đây đã không còn là vấn đề thắng thua nữa, thật muốn bị một người đánh đội mình thua 5 trận liền, chắc Liên minh Bát Giáo cũng có thể lấy được danh hiệu luôn rồi!
...
Trương Cảnh Đống nhớ kỹ lời của đạo sư, tương tự, cũng cầm theo trường côn hợp kim cấp D đạo sư vừa mới đổi ra.
Vừa lên đài, Trương Cảnh Đống liền bắt đầu nghiêm ngặt phòng thủ!
Tiêu hao Phương Bình thể lực!
Đúng, khí huyết tuy có thể tăng cường thể lực, nhưng không có nghĩa khí huyết giống với thể lực.
Lúc này, điều cậu cần phải làm là tiêu hao Phương Bình thể lực.
Nhưng tốc độ của cậu không nhanh bằng Phương Bình!
Cậu ta vừa mới lùi về phía sau, Phương Bình đã lại gần, đề đao chém xuống!
Trương Cảnh Đống cắn răng nhận một chiêu, sau đó cấp tốc lùi về sau, lại lần nữa né tránh.
Phương Bình bám riết không tha, tiếp tục truy đuổi!
Đuổi theo, đề đao chém xuống!
Trương Cảnh Đống phản kích, Phương Bình cũng không khách khí với cậu ta, một đao bổ ra, lại là một đao!
"Khí huyết của Phương Bình... Dù cho không khôi phục, cũng vượt qua 300 cal rồi."
Dưới đài, Lưu Hoa Vinh lần thứ hai cảm thán, Trần Tuyết Diễm ngưng thần nói: "Không chỉ vậy, sợ là đạt đến 320 cal rồi.
Tôi vừa mới tra hỏi tin tức của Phương Bình một chút, là võ giả ba lần tôi cốt!"
"Ba lần tôi cốt?"
Lưu Hoa Vinh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nói như chuyện đương nhiên: "Điều này cũng đúng. Cái gọi là 3 lần tôi cốt, chính là khi chưa thành võ giả, khí huyết đạt đến hơn 200 cal trở lên, phi võ giả như vậy được gọi là ba lần tôi cốt!
Người ngoài giới chắc sẽ không hiểu rõ vấn đề này, mọi người chỉ cần biết rằng, võ giả như vậy, cùng một cấp, khí huyết là mạnh nhất, xương cốt cứng nhất là được rồi."
"Mọi người đừng tuỳ tiện thử nghiệm, Hoa Quốc to lớn như vậy, hằng năm, số người đạt được 3 lần tôi cốt không tới 5 người, cũng không cần quá mức theo đuổi nhiều lần tôi cốt."
Lưu Hoa Vinh giải thích một hồi, lại nhắc nhở vài câu.
Có một số việc, nếu đã chuẩn bị chậm rãi công khai, vậy cũng nên ở lúc thích hợp, nói cho công chúng biết một số tin tức, khái niệm mà bọn họ không hiểu.
Tỷ như ba lần tôi cốt...
Trước đây đúng là không cần thiết, nhưng hiện tại có thể phổ cập cho mọi người một chút.
Lưu Hoa Vinh vừa nói xong, dưới đài lại bắt đầu nhốn nháo.
Không ít người lần đầu tiên biết đến chuyện khi chưa thành võ giả, lại có thể nuôi dưỡng khí huyết cao như vậy!
Trong đám người, Đàm Chấn Bình nghe xong, mãi một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.
Không phải võ giả có thể nuôi dưỡng khí huyết hơn 200 cal?
Vậy võ giả khí huyết 250 cal như ông, rốt cuộc có tính là võ giả đỉnh cấp một hay không?
Còn nữa, các võ giả ngày hôm nay tham gia thi đấu, ông không thấy ai có khí huyết thấp hơn mình cả, không, là mọi người đều cao hơn ông!
Uy lực bộc phát của chiêu thức cũng khiến Đàm Chấn Bình tuyệt vọng, bọn họ đều có thể một chiêu đánh chết mình!
...
Khi mọi người còn đang nói chuyện, trên võ đài lại xảy ra biến cố.
Trường côn trong tay Trương Cảnh Đống đã mất rồi, hai tay máu thịt be bét, nhưng đánh chết cũng không chịu nhận thua, vẫn liều mạng chạy quanh võ đài.
"Phù phù..."
Tiếng thở dốc to đến nỗi những người ngồi hàng ghế đầu đều có thể nghe được.
Trương Cảnh Đống cũng không để ý hình tượng, có lúc lăn lộn né tránh, có lúc bị Phương Bình đánh trúng, thuận thế bay ngược ra ngoài, nhưng tay nắm lấy dây chằng, lộn nhào lại, tiếp tục chơi đuổi bắt với Phương Bình.
Quần áo luyện công trên người bây giờ cũng rách rưới tả tơi, khoé môi rỉ ra dòng máu, máu bây giờ đều nuốt không trôi.
Trán Phương Bình cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở dốc một hồi. Động tác của cậu nhanh hoen so với đối phương, nhưng đối phương hoàn toàn không đề phòng, liều mạng già chạy trốn.
Phương Bình bây giờ còn phải đề phòng đối phương quay lại trả đòn, lại càng tập trung hơn.
Đuổi một hồi, Phương Bình thật không biết nói gì: "Còn không nhận thua, cậu sắp chết rồi đấy!"
Phương Bình không nói láo, Trương Cảnh Đống bị cậu đánh trúng mấy lần, vết thương trên người nhiều không thấy rõ, còn tiếp tục như thế, có thể mất máu chết.
Sắc mặt Trương Cảnh Đống trắng bệch, nhưng cũng không nói một lời, tiếp tục tránh né Phương Bình.
Lầu hai, một vị Tông sư của Liên minh Bát Giáo hơi thở dài nói: "Nhận thua."
Trương Cảnh Đống đã thể hiện được ý chí của cậu, thương thế bây giờ rất nặng, nếu còn không nhận thua, thật sự sẽ như lời Phương Bình nói, mất máu mà chết trên võ đài.
Tông sư thay cậu nhận thua, Trương Cảnh Đống cũng lập tức mất đi ý chí chiến đấu, liền ngã xuống đất, một tiếng “ầm” vang lên.
Các nhân viên y tế lập tức lên đài mang cậu ta xuống.
Ánh mắt trọng tài hơi phức tạp, nhìn Phương Bình, lớn tiếng nói: "Phương Bình, còn tiếp tục sao?"
Phương Bình sờ sờ túi, bỗng nhiên hơi ngại ngùng, nói: “Dạ thôi, cho người phía sau một cơ hội nhỏ nhoi đi.”
Lầu hai, ánh mắt của một ít cường giả vô cùng sắc bén, có người lập tức khẽ cười nói: "Hết thuốc rồi!"
"Thể chất của võ giả cấp một cũng chỉ như vậy, có thể thật sự đến cực hạn rồi."
"Cũng tốt, lại tiếp tục như thế, Liên minh Bát Giáo mất mặt muốn chui xuống lỗ rồi."
“Tôi thấy không hẳn vậy đâu, thằng nhóc này chắc là sợ bị mấy vị lão Tông sư ghi hận đây mà…”
Có người đùa giỡn trêu ghẹo một câu, người ngoài không cho là thật, nhưng Đường Phong thầm nói: “Thằng nhóc này gian xảo vô cùng, e là không hẳn do không còn thuốc.”
Lên võ đài, Phương Bình có thể không chuẩn bị đầy đủ sao?
Hiện tại bỗng nhiên nói hết thuốc rồi, Đường Phong là người đầu tiên không tin!
Trong mắt ông, Phương Bình chính là kẻ dối trá vô địch thiên hạ.
Cậu bỗng dưng từ bỏ, khả năng chắc là đúng như lời người kia vừa nói, chừa lại chút mặt mũi cho Liên minh Bát Giáo.
Đây chính là liên minh tám trường Võ Đại thuộc tầng thứ hai, có hơn 10 vị Tông sư.
Nếu Phương Bình thật sự muốn một người đánh thắng 5 trận, dù các Tông sư không ghi hận, cũng sẽ không để cậu sống thoải mái.
Hiện tại đánh bại 4 người, vừa khéo, vừa thể hiện được thực lực của mình, vừa thể hiện mình biết nhìn đại cục, có chừng mực.
...
Phương Bình xuống đài, đi cực kỳ ung dung.
Lúc này đây, mặc dù đã tiêu hao không ít khí huyết, nhưng toàn thân không bị thương, điểm này cũng chỉ có mỗi Phương Văn Tường, người cuối cùng lên đài của Kinh Võ làm được.