Chương 297: Thế giới chân thực của võ giả (2)
Trần Vân Hi vừa muốn mở miệng, Phương Bình liền thở dài nói: “Không sao, nữ võ giả mà, đừng xem mình là con gái ...”
“Mình thật sự... thật sự…”
Dương Tiểu Mạn vừa mới tỉnh, lúc này nghe bọn họ nói vậy, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Tôi thật bị hủy dung rồi sao?
Phương Bình an ủi nói: “Thật sự không sao, nhà cậu có tiền, cùng lắm thì đi phẫu thuật thẩm mỹ...”
“Phương Bình!”
Trần Vân Hi cáu một tiếng, vội vàng động viên nói: “Tiểu Mạn, không sao đâu, trán chỉ bị xây xước một chút, sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Có gương không?”
“…”
Phương Bình bĩu môi, Nhìn Triệu Tuyết Mai nằm ở giường bên cạnh, lúc này còn đang hôn mê.
“Các cậu đó, bảo các cậu đánh không lại thì nhận thua, không ai để ý lời tôi nói, cứ nhất định cậy mạnh.
Một mình tôi là được rồi.
Đem thuốc của mấy người cho tôi, một mình tôi quét ngang tất cả, bây giờ thì hay rồi, từng người nằm trên giường bệnh, đều chậm trễ việc tu luyện.
Nhà trường cũng thật là chỉ vì chèn ép tôi, cho tôi xuất trận cuối cùng...”
Sự tức giận đến từ Bạch Nhược Khê, người mà trước giờ vô cùng tốt, lúc này cũng nhịn không được quát lên: “Phương Bình, em câm miệng!”
Phương Bình cười khan một tiếng, vội vàng nói: “Cô, ngày kia sắp sếp như thế nào?”
“Xem tình hình.”
“Xem tình hình ngày mai, xem Kinh Võ còn có thể giữ được bao nhiêu thực lực, cố gắng cho tất cả mọi người đều được lên võ đài rèn luyện một chút.”
Đến lúc này, số người của Ma Võ chưa lên võ đài bao gồm Triệu Lỗi, Kim Lỗi, Từ Diệc Khải, Lý Triệu Húc, Trần Vân Hi.
Nếu như muốn lên thì không phải là chuyện của Phương Bình.
Có điều sư tử vồ thỏ, nhà trường không thể không an bài cho Phương Bình ra trận, nhưng ít nhất là người xuất trận cuối cùng.
Phương Bình có chút tiếc nuối nói: “Sớm biết như vậy hôm qua liền đánh liên tiếp năm vòng rồi, lần này nhất định không có cơ hội.”
“Còn có, cuộc thi đấu giao lưu cũng là vì vấn đề tài nguyên, mới được xem trọng, trên thực tế, võ giả cấp một chỉ là đấu võ mà thôi, không có quan trọng như vậy.”
Bạch Nhược Khê cũng nói là đả kích người.
Võ giả cấp một thi đấu, nếu không phải là liên quan đến tranh chấp giữa các trường Võ Đại, thì không có gì đáng nhắc tới.
40 võ giả cấp một, bây giờ xuất hiện một vị cấp bốn cũng có thể chém sạch.
Phương Bình thở dài nói: “Nếu như không phải vì chuẩn bị cho trận đấu, em sớm đột phá cấp hai rồi, sớm biết đám người này yếu như vậy, em cứ đột phá cấp hai luôn thì tốt rồi.”
Vì chuẩn bị cho trận đấu, tinh lực chủ yếu của cậu tập trung vào chiến pháp.
Nếu không, tiến độ đột phá cấp hai của cậu cũng không tệ.
Bạch Nhược Khê không còn gì để nói, cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Lúc ông còn đang không biết nói gì, Đường Phong cũng xuất hiện, vừa vào cửa liền hừ một tiếng: “Tự tin như vậy, trận đấu kết thúc, tôi sẽ cho em vào địa quật!”
Trong lòng Phương Bình thầm mắng một tiếng, Đường Sư Tử chính là nhìn mình không thuận mắt!
Chỉ vì mình không có thực lực, nếu không, mình tuyệt đối đánh ông ấy thành đầu sư tử!
Tán ngẫu vài câu, mấy người bị thương cũng cần phải nghỉ ngơi, mọi người đều lần lượt rời đi.
...
Mà theo kết quả trận đấu giữa Kinh Võ và Ma Võ, Phương Bình lần này thật sự nổi rồi.
“Võ giả cấp một mạnh nhất!”
“Kinh Võ không đấu lại Ma Võ, Phương Bình đội trưởng Ma Võ đánh bại Thiên Kiêu của Kinh Võ!”
“Đệ nhất danh giáo sẽ rơi vào tay trường nào?”
“Liên minh Võ Đại, có hy vọng đảo ngược tình thế!”
“...”
Các loại tin tức dồn dập xuất hiện, nhưng tất cả đều không tránh khỏi liên quan tới Phương Bình.
Phương Bình, đội trưởng tân sinh của Ma Võ, thi đấu lần này quả thật cho thấy cậu ấy mạnh hơn tất cả mọi người.
Là võ giả duy nhất từ đầu cho đến bây giờ chưa bị thương chút nào.
Có điều cũng người không đồng ý, Phương Bình chưa gặp phải hai vị võ giả cấp hai, cũng chưa gặp được Hàn Húc, bằng không chưa chắc có thể bình yên vô sự.
Nhưng thực lực của Phương Bình cũng được công nhận.
Cũng có người cảm thấy, Phương Bình dựa vào thuốc mới có thành tích bất bại.
Tên này coi Khí Huyết Đan cấp một như kẹo mà ăn, rất nhiều người nhìn thấy rất tức giận.
...
Cùng lúc đó.
Nơi dưỡng thương Ma Đô địa quật.
Vương Kim Dương và Tần Phượng Thanh nằm trên giường bệnh, lúc này cũng đang xem video phát sóng lại.
Tần Phượng Thanh cười ha ha nói: “Tên nhóc này thật thú vị, rốt cuộc thể chất của cậu là gì? Lão Vương, cậu nói xem thử tên nhóc đó đột phá cấp ba, nắm giữ tuyệt chiêu cấp ba, tụi mình cho cậu ta uống thuốc, thì cậu ta có thể tung tuyệt chiêu vô hạn không?
Nếu thật như vậy, cấp bốn cũng sẽ bị chém chết chứ?”
Vương Kim Dương trầm ngâm nói: “Có lẽ vẫn có giới hạn, huống hồ thực lực, tinh lực của con người còn có giới hạn, vô hạn là không thể ...”
“Nhưng chém hai mươi nhát thì chắc không vấn đề gì chứ?”
“Có lẽ được.”
Vương Kim Dương không quá chắc chắn, hôm nay Phương Bình chém ra sáu đến bảy tuyệt chiêu, nếu thật sự đạt đến cấp ba, chưa chắc không thể chém ra mấy chục đao tuyệt chiêu.
Nếu thật sự là như vậy, cấp bốn chưa chắc có thể là đối thủ của cậu.
Đương nhiên, dù sao giới hạn thực lực cũng không mạnh bằng cấp bốn.
Thực lực cấp bốn mạnh, một chiêu đánh chết Phương Bình, cậu có thể chém mười ngàn đao, nhưng cũng phải có cơ hội mới được.
Tần Phượng Thanh mới nói: “Thi đấu kết thúc, đột phá cấp hai với cậu ta cũng là chuyện bình thường, tôi thấy đột phá cấp ba cũng nhanh thôi, trước khi vào năm hai có thể bước vào cấp ba.
Tôi còn không nỗ lực, thì thật sự sẽ bị tên đó đuổi kịp mất.
Lão Vương, có suy nghĩ qua thành lập một chiến đội, kéo mấy người vào cùng nhau thăm dò địa quật không?”
Vương Kim Dương thở dài nói: “Quá nguy hiểm.”
Không phải địa quật nguy hiểm, mà là đi theo bọn họ quá nguy hiểm.
Đừng nói là võ giả cấp hai hay cấp ba, võ giả cấp bốn bình thường hơi kém một chút, đi theo lăn lộn với bọn như vậy cũng dễ mất mạng.
Tần Phượng Thanh không chết, Vương Kim Dương luôn cảm thấy mệnh tên này rất may mắn.
Giống như mấy hôm trước, bị cường giả cấp năm đánh một chưởng, Tần Phượng Thanh vẫn còn có thể chạy rất nhanh, Vương Kim Dương cũng bị bối rối, cậu cho rằng Tần Phượng Thanh bị chém chết rồi.
Tần Phượng Thanh không cho là đúng, cười tủm tỉm nói: “Mạo hiểm mới có thu hoạch!
Lần này lão tử nhất định có thể rèn luyện xong xương cơ thể, đạt được đỉnh cấp ba.
Đạt được đỉnh cấp ba thì đột phá cấp bốn cũng không còn xa nữa.”
Đang nói đã quên luôn chuyện chiến đội, cũng quên luôn chuyện của Phương Bình.
Những người này có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là cấp một, hiện tại đang nhàm chán tán gẫu vài câu, sao có thể kéo bọn họ vào chỗ chết.
...
Ngày 14 tháng 1.
Kinh Võ đấu với liên minh Võ Đại.
Ngày hôm nay, Phương Bình lại lần nữa cùng Phương Viên xem trận đấu.
Lý Nhiên và Trương Chấn Quang của Kinh Võ quả nhiên tham gia thi đấu, ngoài ra 3 thành viên dự bị cũng tham gia thi đấu.
Liên minh Võ Đại bên này, có Trần Gia Thanh võ giả cấp hai lên võ đài khiến cho người khác có chút bất ngờ, Tôn Minh Vũ bị gãy tay cũng mang thương xuất chiến!
Ngoại trừ Tôn Minh Vũ, Lương Ngụy Diệu cụt tay cũng xuất chiến!
Liên minh Võ Đại muốn quyết chiến một trận sống còn!
5 người lên võ đài, hai người bị thương, hai võ giả cấp một cao kỳ, cộng thêm Trần Gia Thanh.
Kinh Võ cũng không tốt hơn mấy, vai của Trương Chấn Quang vẫn còn đeo băng, vết máu loang lổ, sắc mặt Lý Nhiên vẫn trắng bệch như cũ, nội thương vẫn chưa lành.
Ba võ giả đỉnh cấp một ngược lại lành lặn không chút tổn hại.
Nhìn thấy đội hình chiến đội, Phương Bình cũng có chút cảm xúc, liên minh Võ Đại thật sự muốn giành được ba phần tài nguyên của Kinh Võ, nếu không thì cũng không đến mức để mấy người bị thương đi xuất chiến.
Kinh Võ thì sao?
Kinh Võ hiện tại vì bảo vệ oai phong của trường học, bảo vệ tôn nghiêm đệ nhất võ đại, đây cũng là lý do chiến đấu đến cùng.
Thua liên minh Võ Đại, mất chút tài nguyên cũng không tính là gì, nhưng danh tiếng đệ nhất Kinh Võ thì mất hoàn toàn.
Trận này trước đó đã định sẽ càng khốc liệt hơn trận đấu giữa liên minh Bát Giáo với liên minh Võ Đại.
…
Sự thật cũng như Phương Bình đã đoán, rất tàn khốc.
Liên minh Võ Đại cuối cùng vẫn bại!
Hai võ giả cấp một cao kỳ, khó khăn lắm mới có thể đánh loại một vị đỉnh cấp một của Kinh Võ.