Chương 298: Quyết đấu
Tôn Minh Vũ gãy tay mang theo vết thương, gặp phải võ giả đỉnh cấp một, miệng vết thương bị rách toạc, máu chảy không ngừng, một búa đánh trúng vào phần lưng của đối phương, khiến đối phương bị thương nặng ngay tại trận, không biết sống chết.
Lương Ngụy Diệu một tay cầm búa, cuối cùng không địch lại võ giả đỉnh cấp một của Kinh Võ ở vị trí thứ ba của, lại bị thương nặng rút lui.
Trần Gia Thanh là người xuất chiến cuối cùng, lần này hoàn toàn đánh điên cuồng.
Song đao suýt nữa chém chết võ giả đã đánh Lương Ngụy Diệu bị thương nặng, cũng may nhờ trọng tài kéo lại, giữ lại mạng cho đối phương.
Lý Nhiên xuất chiến ở vị trí thứ tư, người con gái này cũng chiến đấu điên cuồng, cuối cùng nội thương phát tác, thổ huyết không ngừng, không thể không bị cường giả Kinh Võ nhận thu kết thúc trận đấu.
Trần Gia Thanh mặc dù là võ giả cấp hai nhưng khí huyết có hạn, lúc đánh đến người cuối cùng là Trương Chấn Quang, Trương chấn Quang một vai bị thương nhưng trạng thái vẫn tốt, cuối cùng có thể dùng chiến thuất vừa phòng vừa đánh, miệt mài khiến Trần Gia Thanh mệt chết.
Đến giây phút cuối cùng, hai người giao thủ, Trần Gia Thanh bị đánh gãy vai, Trương Chấn Quang suýt nữa bị bẻ gãy, cũng may là trọng tài ra tay cứu lấy Trần Gia Thanh.
Đánh đến đó, hai đội gần như tàn rồi.
...
Xem xong trận đấu, Phương bình lẩm bẩm nói: “Ngày mai chúng ta đấu với ai đây?”
Hình như không cần đánh nữa!
Đánh quá điên cuồng, hôm nay người của Kinh Võ gần như tàn phế hết rồi, ngoại trừ Hàn Húc có thể xuất chiến, nhưng người khác dường như đều phế hết rồi.
Lãnh đạo của Kinh võ cũng trầm mặc không nói.
Còn đánh thế nào nữa?
Ma Võ còn rất nhiều võ giả chưa xuất trận kia kìa!
Nhưng lúc này, Kinh Võ liên tiếp gặp phải liên minh Võ Đại hai lần, một lần gặp phải Ma Võ thì toàn đội bị diệt, đến ngày quyết đấu, đầu bọn họ cũng lớn như trâu.
Có thể tập hợp đủ 5 người không?
Hàn Húc là một người, Phương Văn Tường hiện tại nửa sống nửa chết, Lưu Hạo Minh cũng như vậy, Ngụy Thụ Kiệt đến hiện tại hạ âm còn chưa đỡ, xương đùi của Long Đào cũng bị trường thương đánh gãy...
Năm người xuất chiến hôm nay xuất chiến năm người, đều vô cùng thảm, cho dù Trương Chấn Quang là người cuối cùng nhưng lúc này cũng bị gãy một bên xương vai rồi.
...
Đối với sắp xếp trận thi đấu ngày mai, Phương Bình cũng không có tâm tư nào, đây cũng không phải là chuyện của cậu.
Trận đấu đánh đến mức này, mục đích của chính phủ đã đạt được rồi, nhìn thấy bọn họ dám tử chiến, cảm nhận được oai phong của võ đạo.
Mục đích của Ma Võ cũng đạt được rồi, bởi vì gần như chắc thắng.
Liên minh Võ Đại thật ra cũng đạt được mục đích, bọn họ có thể lấy được một ít tài nguyên của liên minh Bát Giáo.
Kinh Võ cho dù đứng ở vị trí thứ hai, cũng tổn thất không lớn, có điều bị bại trong tay Ma Võ có hơi mất mặt mà thôi.
Tính ra ngoại trừ những võ giả cấp một lên chiến, mọi người dều không có tổn thất quá nhiều, liên minh Bát Giáo thì ngược lại, tổn thất không nhỏ.
Mà võ giả tham chiến, thật ra cũng giành được không ít tài nguyên và bồi thường, chỉ cần không chết, cho dù là Tôn Minh Vũ cũng chưa chắc không có cơ hội nối lại cánh tay bị đứt.
“Có được xem là đều vui vẻ không?”
Lúc bước ra khỏi nhà thi đấu, Phương bình tự giễu một câu.
võ đạo không dễ.
Võ giả không dễ.
Trận này chém giết vô cùng thê thảm, thật sự không phán biệt đúng sai, chính phủ cần, võ đạo cần, Võ Đại cần… các Võ giả cũng cần!
Dùng một chút máu của võ giả cấp một để cho người bình thường biết. Đến thức tỉnh võ giả khí huyết.
Thế giới này, không phải an nhàn như vậy, cũng không phải quá thái bình như vậy.
Cho dù bạn hiểu hay không, chấp nhận hay không đây mới là thế giới võ giả thật sự.
…
Tối ngày 14.
Ma Võ, phòng thực huấn.
Nhìn mọi người, Đường Phong trầm giọng nói: “Ngày mai quyết đấu, cũng là trận đấu cuối cùng!”
“Ai muốn xuất chiến, ai không xuất chiến, mọi người có ý kiến gì?”
Mọi người nhìn nhau, trận đấu cuối cùng, chọn người xuất chiến thật không dễ xắp xếp.
Hiện tại, còn rất nhiều người chưa xuất chiến, chắc chắn có người không có cơ hội xuất chiến.
Xuất chiến có thể nguy hiểm, nhưng đã tham gia vào đội ngũ thi đấu mà không có cơ hội ra thi đấu thì thật đáng tiếc.
Triệu Lỗi không trốn tránh, mở miệng nói: “Đạo sư, em muốn xuất chiến!”
Phương Bình bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Cho người khác một vài cơ hội đi.”
Mặt Triệu Lỗi đều xanh lên!
Cho ai cơ hội?
Hiện tại tôi đến cả cơ hội lộ mặt còn chưa có, còn cho người khác cơ hội, lại cho người khác cơ hội lần này làm bóng đèn luôn cho rồi!
Triệu Lỗi dù sao cũng là sinh viên đệ nhất của Ma Võ, cũng là tân sinh có thực lực nhất nhì, cho dù không phải là học trò của Đường Phong, Đường Phong cũng sẽ không từ chối yêu cầu xuất chiến của cậu ta.
Nghe vậy, ông gật đầu nói: “Được, em tham gia.”
“Thầy em cũng muốn góp sức vì nhà trường!”
“Được, Kim Lỗi tham gia.”
“Thầy, em cũng muốn xuất chiến...”
Phó Xương Đỉnh còn chưa nói xong, Đường Phong đắn đo giây lát nói: “Phó Xương Đỉnh thương thế của em chưa khỏi, cơ hội này vẫn là nên cho người khác vậy.”
“Em...”
Phó xương Đỉnh vẻ mặt buồn bực, rầu rĩ không vui nói: “Thầy, nếu như Kinh Võ đột nhiên xuất chiến, em không tham gia bọn họ có thể rất nguy hiểm.”
Đường Phong liếc cậu một cái, sinh viên Ma Võ thật là tự tin.
“Thầy...”
“Được, Triệu Lỗi, Kim Lỗi, Từ Diệc Khải, Lý Triệu Húc bốn người xuất chiến, Phương Bình xuất chiến cuối cùng.”
Đường Phong quyết định những người xuất chiến, Trần Vân Hi đứng bên cạnh đang đỏ mặt lên, lắp bắp nói: “Thưa thầy, em...”
Đường Phong nhìn cô một chút, thản nhiên nói: “Trần Vân Hi lo công việc hậu cần cho mọi người.”
“Thầy...”
Trần Vân Hi mắt đỏ lên xắp khóc.
Phó Xương Đỉnh cũng bất bình nói: “Thầy, như vậy hợp lý sao? Trần Vân Hi dù sao cũng là đỉnh cấp một…”
“Đỉnh cấp một lên võ đài mà không dám đánh thì cũng không bằng cấp một cao kỳ!”
Phó Xương Đỉnh không nói nữa, lẩm bẩm một câu không lên tiếng nữa.
Trần Vân Hi căn răng, mở miệng nói: “Thầy, em không có sợ chiến đấu!”
“Em không sợ? Phải, nếu em thật sự lên võ đài chưa chắc đã sợ chiến, nhưng chủ động khiêu chiến, và bị động giao thủ, là hai khái niệm khác nhau!”
Đường Phong giọng điệu bình thản nói: “Nếu như đội viên không đủ vậy em có thể lên võ đài, nhưng đã đủ người rồi, em không cần lên võ đài.”
“Em...”
Phương Bình thấy Trần Vân Hi sắp khóc, lười biếng nói: “Chuyện này đơn giản quá trời mà, giống như Triệu Tuyết Mai vậy, tìm Triệu Lỗi solo, đánh bại được Triệu Lỗi thì cậu được tham gia, thầy lời này không sai chứ?”
Triệu Lỗi đen mặt, vì sao lại là tôi!
Ở đây còn có tới ba võ giả cấp một cao kỳ đó!
Đường Phong quét mắt nhìn Phương Bình một cái, nhìn Trần Vân Hi nói: “Phương Bình nói không sai, nếu em thật sự muốn lên võ đài, có thể khiếu chiến với người được chọn xuất chiến!”
“Chọn Triệu Lỗi là được, Trần Vân Hi, đừng sợ!” Phương Bình giật dây một câu.
Phó Xương Đỉnh vẻ mặt như xem trò vui, cười tủm tỉm nói: “Vân Hi, nếu khiêu chiến thì khiêu chiến với Triệu Lỗi, như vậy mới thể hiện được thực lực của cậu.
Đừng sợ, hai cậu mà bị thương, chúng ta cũng không thiếu người.”
Triệu Lỗi mà bị thương, thì Phó Xương Đỉnh cậu còn ở đây mà, hai bên nên bị thương là tốt nhất như vậy cậu càng có cơ hội lên võ đài.
Triệu Lỗi lúc này hận không thể dùng một quyền đánh chết hai tên này!
Bà cha bọn bây, đang trêu ghẹo ai đây?
Từ đầu tới giờ tôi toàn làm bóng đèn ở dưới cánh gà cổ vũ cho mấy người, không dễ gì có được cơ hội, cuối cùng cũng được xuất chiến, hai người các cậu còn muốn chơi tôi?
Thấy Trần Vân Hi lén lút nhìn mình, bộ dạng như muốn đấu, Triệu Lỗi không thể không mở miệng nói: “Trần Vân Hi, nếu chúng ta thấy sự bị thương trước trận đấu...”
“Không sao, tôi xuất chiến cuối cùng, không thua được.” Phương Bình cắt ngang lời cậu nói.
“Phương Bình!”
Triệu Lỗi nghiến răng nghiến lợi, hận đến nghiến răng.
Đè tức giận xuống, Triệu Lỗi lại nói: “Tôi không phải không dám nhận lời thách đấu, nhưng ngày mai nếu phải xuất chiến mà tôi chịu trách nhiệm là đội viên chủ lực, trận cuối cùng bất luận thế nào cũng phải xuất chiến!”
Cậu tỏ rõ thái độ, Trần Vân Hi nếu thật sự thách đấu với cậu, thì đừng trách cậu hạ thủ vô tình.
Trần Vân Hi đã do dự, tầm mắt nhìn về ba người còn lại.