Toàn Cầu Cao Võ

Chương 299: Quyết đấu (2)

Chương 299: Quyết đấu (2)
Lý Triệu Húc ba người bọn họ có chút căng thẳng, bọn họ chỉ là cấp một cao kỳ, nếu thật sự đánh với Trần Vân Hi thì tám chín phần mười không phải là đối thủ.
Nhưng bọn họ cũng chưa được xuất chiến mà, quyết đấu còn không dễ nói trước đánh bại Kinh Võ, cho mọi người cơ hội, bây giờ lại không cách nào xuất chiến vậy thì đáng tiếc quá.
Triệu Lỗi thấy thế đột nhiên nói: “Thầy, theo em thấy Phương Bình có thể không cần xuất chiến...”
Phương Bình cười nhạt tùy ý nói: “Được a, cậu xuất chiến cuối cùng, tôi không vấn đề gì, nếu thật sự thua, nhà trường cũng không thể trách chúng em không ra sức.
Hàn Húc còn có sức đấu một trận nữa, Triệu Lỗi cậu thật sự có thể thắng được Hàn Húc không?
Nếu như thua rồi...”
Đường Phong cũng không để ý tới ý kiến của Triệu Lỗi, nếu Phương Bình không xuất chiến, cuối cùng Ma Võ bị người ta lật ngược tình thế, vậy thì hiệu trưởng, viện trưởng đều có thể xé xác ông.
Trần Vân Hi cũng không muốn thách đấu với Phương Bình, nhìn lướt qua ba người còn lại, đột nhiên nhìn Kim Lỗi nói: “Thầy, em muốn thách đấu với Kim Lỗi!”
Kim Lỗi làm mặt biểu cảm như đạp phải phân chó!
Ông nội nó, sao lại chọn tôi!
Nếu như cậu chọn chồng mà chọn tôi thì tôi rất sẵn lòng.
Nhưng bây giờ không phải a!
Ánh mắt cậu hơi bất lực nhìn Đường Phong, Đường Phong cũng không quan tâm điều này, thản nhiên nói: “Kim Lỗi, em lên giao thủ với Trần Vân Hi.”
“Vâng!”
Kim Lỗi chỉ đành bước ra, biểu tình có chút buồn bực.
Trần Vân Hi cũng áy náy, nhỏ tiếng nói: “Xin Lỗi.”
“Không sao, tới đi!”
Kim Lỗi dù gì cũng là đàn ông, trong lòng cho dù không bằng lòng, nhưng lúc này cũng không nên nói gì.
Cậu vừa nói xong, mắt liền nhìn thấy một cái chân dài đá thẳng xuống hạ âm của cậu!
Mẹ nó!
...
“Con gái a!”
“Đáng sợ!”
Phó Xương Đỉnh với Phương Bình một người xướng một người hát, có chút lạnh người, đám con gái này là sao!
Mấy người Triệu Lỗi khóe miếng co giật, phong cách của Ma Võ không hay cho lắm a!
Đánh mặt, đánh hạ âm, đập đầu...
Đây đều là cách giải quyết!
Trần Vân Hi dù sao cũng là võ giả đỉnh cấp một, tôi cốt hai lần, nếu thật sự giao thủ, Kim Lỗi chỉ là cấp một cao kỳ, đương nhiên cậu ấy không phải là đối thủ.
Sau khi đỡ vô số đòn đá vào hạ âm, Kim Lỗi không thể không hét lên: “Tôi nhận thua!”
Hét xong, trên trán Kim Lỗi đã thấm đẫm mồ hôi, vẻ mặt bất lực nhìn Trần Vân Hi.
Trần Vân Hi lại lộ ra biểu tình e ngại ngượng ngùng, nhỏ giọng thì thầm nói: “Bạn học Kim Lỗi, xin lỗi...”
“Không… không sao..”
Kim Lỗi cười khổ, cậu còn có thể làm sao?
Không phải là đối thủ, đánh không lại, cũng sợ bị đánh cho tàn phế, chỉ có thể nhận thua.
Đường Phong nhìn một hồi, mở miệng nói: “Vậy thì năm người các em, Phương Bình xuất chiến cuối cùng, Triệu Lỗi xuất chiến đầu.”
Phương Bình lại không tán thành nói: “Thầy, em cảm thấy cho Triệu Lỗi và em cũng nhau xuất chiến cuối cùng tương đối hợp lý, cho những người còn lại có cơ hội rèn luyện.
Triệu Lỗi mạnh như vậy, nếu như cậu ta đánh hết rồi, vậy thì những người còn lại không phải là không có cơ hội sao?
Em thấy như này, Lý Triệu Húc xuất chiến đầu, Từ Diệc Khải thứ hai, Trần Vân Hi thứ ba, Triệu Lỗi thứ bốn...”
Sắc mặt Triệu Lỗi khó coi muốn chết, Kinh Võ còn có mấy người có thể chiến chứ?
Cậu thứ bốn, thì thật sự có cơ hội lên võ đài không?
Lại không ngờ, Đường Phong lần này không phản bác, đắn đo giây lát liên gật đầu nói: “Điều này cũng có thể, không thể xem thường Kinh Võ, Hàn Húc còn có lực chiến đấu, những người khác… chưa chắc có thể lên võ đài, bao gồm Lý Nhiên với Trương Chấn Quang hôm nay bị thương.”
“Bọn họ còn có thể sao?”
Phó Xương Đỉnh cảm khái nói: “Là con gián đánh không chết sao?”
“Kinh Võ cam lòng dùng tiền để đền bù, chưa chắc không thể.”
Đường Phong nói xong, nghiêm mặt nói: “Hai người đỉnh cấp một tôi cốt hai lần, một người đỉnh cấp một tôi cốt ba lần, hơn nữa nều đã chuẩn bị hoàn chỉnh lực chiến đấu, xắp xếp như vậy, nếu như.. .còn thua...”
Đường Phong còn muốn nói, Triệu Lỗi liền trầm giọng nói: “Đạo sư, em sẽ đánh tan tác mấy người Kinh Võ, không để cho bọn họ đánh với người thứ năm!”
Phương Bình cũng không nói gì, nếu như thành công, vậy còn dễ nói, nếu thật sự bị Kinh Võ đánh tới mình, người mất mặt cũng là Triệu Lỗi.
...
Ngày 15 tháng 1.
Quyết đấu giao lưu.
Nhà thi đấu Ma Võ.
“Chớp mắt, thi đấu giao lưu đã đến ngày cuối cùng, Ma Võ lại đấu với kinh Võ.”
Lưu Hoa Vinh cảm khái một tiếng, mở màn trận quyết đấu.
“Mấy ngày này, tôi có rất nhiều cảm xúc, có vài người, đến lúc này vẫn còn để lại nhiều ấn tượng.
Liên minh Bát Giáo, trận chiến cuối cùng, Vương Diệc Long ngã xuống rơi nước mắt.
Liên minh Võ Đại, có Tôn Minh Vũ bị chém đứt tay nhưng không lùi bước.
Ba trận xuất chiến cuối cùng, ba trận thất bại, trận chiến cuối cùng ngày hôm qua, Trần Gia Thanh quỳ xuống đất đau khổ khóc nức nở...
Nói thật, những võ giả trẻ tuổi này đã đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết trong tim tôi.
Bao nhiêu năm rồi, mấy ngày nay, tôi hận bản thân không thể lên võ đài đánh một trận, đấu một trận điên cuồng, không ai để ý đến sống chết!
Võ giả trẻ tuổi, chính là cần dũng khí và tâm huyết!”
Trần Tuyết Diễm nói tiếp: “Không chỉ có nam võ gi , mấy ngày nay một vài nữ võ giả cũng biểu hiện vô cùng nổi bật.
Triệu Tuyết Mai lấy yếu thắng mạnh, cho dù chết cũng không lui.
Dương Tiểu Mạn đánh với Hàn Húc, cùng nhau bị thương.
Lý Nhiên mang theo thương tích lên võ đài, nội thương phát tác, vẫn đổ máu tới cùng, không chết không lui…
Bởi vì có những võ giả như vậy mới có chúng ta bây giờ, mới có chúng ta ngày hôm nay…"
Hai người nói vài lời mở đầu, Lưu Hoa Vinh nói vào trọng điểm: “Hôm nay, Kinh Võ đối đầu với Ma Võ!
Là Kinh Võ ngóc đầu trở lại, xứng danh Kinh Võ hay là Ma Võ lại thắng Kinh Võ, thắng liên tiếp?”
“Là Ma Võ giành lấy danh hiệu đệ nhất danh giáo hay là Kinh Võ sẽ trở mình giành chiến thắng?”
“Trước tiên xem đội hình hai bên.”
“Ma Võ: Lý Triệu Húc, Từ Diệc Khải, Trần Vân Hi, Triệu Lỗi, Phương Bình.
Kinh Võ: Phương Văn Tường, Trương Chấn Quang, Hàn Húc, Trương Nhất Xuyên, Dương Soái.”
Nhìn thấy đội hình xuất chiến, Lưu Hoa Vinh hơi ngạc nhiên nói: “Ý của Ma Võ tôi nhìn ra rồi, làm gì chắc đó, thuận tiện luyện binh, Phương Bình xuất chiến cuối cùng, thận trọng vững vàng.
Nhưng Kinh Võ thì sao?
Phương Văn Tường và Trương Chấn Quang vẫn có thể đánh không?
Hàn Húc ở giữa, đây là ý gì?
Năm người Kinh Võ, người nào cũng bị thương, Trương Nhất Xuyên, Dương Soái ngày hôm qua cũng bị thương không nhẹ, đội hình xuất chiến của Kinh Võ có chút nhìn không hiểu.”
...
Cùng lúc đó.
Phương Bình hơi cau mày nói: “Phương Văn Tường và Trương Chấn Quang xuất chiến… hai người này bị thương không nhẹ.
Còn về hai người phía sau, cảm giác như lôi hai người đó ra nhặt ké lợi ích thì phải.”
Lúc này, Đường Phong ở lầu hai, người ở lầu một là Bạch Nhược Khê, Bạch Nhược Khê cũng hơi ngưng lông mày lại nói: “Kinh Võ có thể có mục đích khác, đối phương chắc chưa từ bỏ việc tranh giành đệ nhất.
Hàn Húc thương thế không nặng, nếu Kinh Võ thật muốn từ bỏ thì Hàn Húc nên là người xuất chiến đầu.
Cho Hàn Húc đánh loại vài người, mở màn xuất chiến thật khí thế, về sau có thua cũng không mất mặt.
Nhưng hiện tại là Phương Văn Tường xuất phát đầu...”
“Thực lực của Phương Văn Tường không yếu, nhưng thương thế lần trước không nhẹ, có điều cậu ta có một ông nội là Tông sư, cũng đang ở bên này...”
Phương Bình nói xong, nhìn Lý Triệu Húc nói: “Trận cuối cùng rồi, có gắng hết sức đừng để bị thương làm chậm trễ thời gian, nếu như không địch lại, đừng cậy mạnh.”
Lý Triệu Húc gật đầu cũng không nói gì.
“Các cậu cũng vậy, nếu như không địch lại được, thì không cần thiết như cá chết lưới rách, còn chưa tới lúc rách lưới.
Nếu như muốn liều mạng thì để Triệu Lỗi ở vị trí thứ tư liều mạng...”
Triệu Lỗi đã không muốn nói chuyện, tôi lại trêu vào cậu sao?
Dù Phương Bình không nói, cậu cũng sẽ không cho người của Kinh Võ đánh tới người thứ năm, nhưng vì sao Phương Bình cứ xem thường cậu!
Triệu Lỗi không cam lòng, Phương Bình cũng không cam lòng, ai biểu đạo sư của cậu cũng xem thường tôi.
...
Trên võ đài.
Lý Triệu Húc và Phương Văn Tường rất nhanh lên võ đài.
Sắc mặt Phương Văn Tường vẫn trắng bệch, rõ ràng vết thương cũ vẫn chưa khỏi.
Nhìn thấy Lý Triệu Húc, Phương Văn Tường nhìn lướt qua, chuyển tầm nhìn về Phương Bình ở phía sau.
Phương Bình xoa xoa đôi bàn tay, làm bộ dạng như đền bù tiền cho tôi, lập tức khiến Phương Văn Tường như đạp trúng phân chó... vội vàng chuyển tầm mắt.
“Bắt đầu!”
Trọng tài hạ lệnh, Lý Triệu Húc như một con rắn di chuyển bước chân, chạy khắp nơi trên võ đài.
Phương Văn Tương lại không nhúc nhích, chỉ đứng đối diện mặt đối mặt với Lý Triệu Húc.
Lý Triệu Húc xuất hiện ở một phương hướng khác, Phương Văn Tường liền xoay hướng nhìn đối diện, cũng không bước lên phía trước càng không thối lui.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất