Chương 320: Kẻ lao tâm trị người (2)
Phương Bình chạy tới chạy lui vài chuyến, cuối cùng, Lý lão đầu đưa ra ý kiến: "Có thể tìm một số học sinh đi làm."
Vẻ mặt Phương Bình như đưa đám, thầy nghĩ em chưa nghĩ tới hay sao?
Quan trọng là, thuê học sinh Ma Võ đắt lắm!
Trường mình lại không có hệ khác, toàn bộ đều là học sinh khoa võ, để cho bọn họ nhận việc, tiền lương chi trả cũng quá cao rồi!
Lý lão đầu bực bội, một mặt tiếc hận mài sắt không thành kim, kinh bỉ nói: “Em bị ngốc hả? Hiện tại em không phải là người mạnh nhất trong nhóm tân sinh viên sao?
Tự mình lập nên đoàn hội, trên danh nghĩa là trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, tân sinh viên năm nay còn không ít người còn chưa thành võ giả.
Nhìn thấy Tân Nhân Vương võ giả cấp hai lập hội và cho bọn họ cơ hội gia nhập, kiểu gì lại không hùng hục gia nhập.
Kiếm được tiền thì chia cho bọn họ một ít, không kiếm tiền, vậy thì kéo người đi đánh nhau không công, lẽ nào em không thể lôi kéo được đám tân sinh viên này hay sao?
Bọn họ nếu vẫn không để ý đến lợi ích kia, vậy em lập bảng cống hiến nội bộ, ai có cống hiến cao sẽ có lợi ích, được nhận một chút chỉ dẫn.
Còn nữa, lôi kéo lòng người!
Em nói bọn biết, bọn họ có thể mượn cơ hội tiếp xúc võ giả cấp ba, cấp bốn, thậm chí là cấp năm.
Em suy nghĩ một chút đi, hiện tại cho em làm người giao hàng, nhưng có cơ hội tiếp xúc với đàn anh đàn chị võ giả cấp bốn cấp năm, có cơ hội học hỏi kinh nghiệm, em có làm hay không?
Không phải ai cũng có đạo sư cấp sáu, cũng không phải tất cả học sinh mới đều đã lên cấp hai giống như em.
Tân sinh viên bây giờ có hơn một nửa trở lên không phải là võ giả, lẽ nào việc này không ai làm sao?”
Phương Bình lập tức kinh động như thể vừa gặp được tiên nhân, ông thầy già này còn nham hiểm hơn cả mình!
Mình còn nghĩ đến chuyện trả lương, thầy ấy ngược lại không muốn trả lương luôn!
Tuy Ma Võ không nhỏ, nhưng sau khi khởi động nền tảng web, một ngày nhận được tầm mấy trăm đơn là tối đa rồi.
Thật nếu để cho học sinh làm, 10 người là xong.
“Thầy ơi, làm như vậy có thích hợp không?”
Phương Bình động tâm, nhưng vẫn còn ngại ngùng.
Lý lão đầu khịt mũi xem thường, ra vẻ chẳng sao cả, nói: “Tôi vừa nói như thế đấy, có làm hay không tuỳ em!”
“Cái đó… Thầy nói rất có lý, thầy nói chí phải ạ, những người như chúng ta nên giúp đỡ các bạn học, hỗ trợ lẫn nhau, để bọn họ đều có thể trở thành võ giả!”
Phương Bình đại nghĩa lẫm liệt, cảm giác mình nhất định phải hỗ trợ các bạn học sinh lạc hậu kia!
Là sinh viên đứng đầu khoá này, có thể sẽ nhanh chóng trở thành người mạnh nhất Ma Võ, cậu cảm thấy mình hẳn là nên tạo ra một bầu không khí tu luyện thích hợp cho mọi người!
…
Mang theo tâm tư muốn tốt cho mọi người, Phương Bình đi đến hội võ đạo.
Học sinh muốn đăng ký đoàn hội cần phải đến hội võ đạo đăng ký mới được.
Hội võ đạo.
Có hội viên ra tiếp đón Phương Bình, nghe được tên Phương Bình, cậu ta hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu.
Phương Bình vẫn có chút tiếng tăm trong hội võ đạo.
Cộng thêm chuyện thi đấu giao lưu vừa qua, tiếng tăm của cậu ở trường học bây giờ cũng không nhỏ.
"Tên đoàn hội là gì?"
"Hội hỗ trợ hoà ái!"
"Có rồi."
"Hội hỗ trợ hoà ái Ma Võ!"
"Có rồi."
"Hội Đại Cường!"
"Có rồi."
Phương Bình không nói gì, một lát mới nói: "Hội Bình Viên?"
"Chưa có, cậu xác định dùng tên này à?"
Phương Bình rơi vào trầm tư, sau đó nghiêm túc nói: "Vẫn muốn dùng tên này!"
“Có thể đăng ký đoàn hội, nhưng không được làm rối loạn trật tự trong trường. Hơn nữa, không cho phép mạnh mẽ ép bức học sinh gia nhập, nếu không, võ đạo xã sẽ ra mặt giải quyết.
Còn nữa, nhắc nhở cậu một câu, thành lập đoàn hội, vậy thì phải cẩn thận bị người ta phá hội…”
“Còn có thể phá hội? Tôi có mở võ quán đâu…”
“Phí lời, thành lập đoàn hội, trường sẽ cho các cậu văn phòng, ngoài ra, các đoàn hội cũng có thể lĩnh một ít tài chính, xem như phí hoạt động của hội.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể thành lập đoàn hội.
Cậu không cần làm xét duyệt, không phải vì không có xét duyệt, mà bởi vì cậu đã có cống hiến cho trường học thông qua thi đấu giao lưu, cho nên hội võ đạo ngầm thừa nhận cậu có thể thành lập đoàn hội.
Một khi bị người khác phá hội, đến khi hội viên ít hơn 10 người, vậy thì đoàn hội sẽ bị huỷ.
Đương nhiên, miễn kiểm duyệt trong ba tháng đầu, sau ba tháng, hội võ đạo sẽ bắt đầu đi khảo sát ngẫu nhiên, ít hơn 10 thành viên, đoàn hội sẽ phải đóng cửa.”
"Sau ba tháng?"
Phương Bình nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, gật gật nói: “Vâng, biết rồi, vậy giờ tôi có thể chiêu nạp hội viên rồi?”
“Từ từ đã, lát nữa dẫn cậu đi xem văn phòng. Ngoài ra, sau này mỗi tháng đều có thể đến hội võ đạo lĩnh 50 ngàn hội phí.”
Phương Bình trong lòng vui vẻ, một tháng 50 ngàn, không ít nha!
Nhưng mà Ma Võ có tiền, đoàn hội trong trường cũng không nhiều, cao lắm chừng trăm hội.
Một năm mấy chục triệu, nhà trường chi trả được, dù sao thành lập đoàn hội cũng là một cách thể hiện sự hợp tác giữa các sinh viên.
Ma Võ thật ra vẫn khuyến khích học sinh hợp tác theo đơn vị đoàn hội.
Vị hội viên hội võ đạo kia nhanh chóng dẫn Phương Bình đến một khu vực dưới lầu, mở miệng nói: “Các đoàn hội của trường đều có văn phòng ở chỗ này, đoàn hội mới thành lập, số lượng hội viên không nhiều, cho nên văn phòng cũng không quá lớn.
Đến khi hội viên đạt trên trăm người thì có thể đến xin thay đổi văn phòng lớn.”
Đang lúc nói chuyện, đối phương dẫn Phương Bình đến trước một phòng làm việc, mở cửa ra, nói: “Hiện tại hội Bình Viên sẽ họp ở chỗ này.”
"Rộng thế!"
Phương Bình gần như cạn lời, nơi đây còn lớn hơn cả văn phòng công ty Viễn Phương thuê ở ngoài nữa.
Bên trong còn có sẵn bàn ghế làm việc thô sơ bằng nhựa, ngoài ra còn có không ít giấy vụn, bụi cũng không nhiều.
“Nếu được thì biến chỗ này thành chi nhánh cũng được.”
Phương Bình nhủ thầm, hội viên hội võ đạo kia cũng mặc kệ cậu. Sau khi dẫn Phương Bình xem văn phòng xong, đối phương liền nói: “Sau ba tháng, hội võ đạo sẽ kiểm tra danh sách hội viên, nếu không tới 10 người, sẽ thu hồi lại văn phòng và hội phí.
Cậu làm sao thì làm. Bây giờ có thể chiêu nạp hội viên rồi.”
"Được rồi, cảm ơn nhé."
"Không có gì."
Nói xong lời này, đối phương trực tiếp rời đi.
Mà Phương Bình cũng nghe được âm thanh vọng lại từ bốn phía trong phòng làm việc, có người lên tiếng hỏi dò người kia, có phải lại có đoàn hội mới thành lập hay không.
Hai người bọn họ trò chuyện như thế nào, Phương Bình cũng không thèm nghe, hiện tại, hội đoàn của cậu chỉ mới có một thành viên là hội trưởng Phương Bình, cũng chẳng ai rảnh đến mức tìm hội của cậu gây sự,
"Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội thôi!"
“Chiêu mộ một vài tân sinh viên, khiến bọn họ làm việc không công cho mình, một khi dựng xong trang web, mọi người có thể chính thức làm việc rồi!”
Thời kỳ đầu, Phương Bình cũng không nghĩ kiếm tiền gì cả.
Nhưng chờ cho mọi người chấp nhận và làm quen với việc đặt hàng qua mạng, để nhà trường cũng cảm nhận được lợi ích của trang web, Phương Bình hẳn là có thể tìm chút lợi nhuận.
"Nếu như trường học có thể giảm giá 10% giá trị của tất cả tài nguyên cho mình, vậy thì tốt rồi!"
Phương Bình nghĩ thì hay lắm, việc điều đó có thể xảy ra hay không, còn phải xem tình huống thế nào lại tính.
Nếu trang web thật sự trở thành nơi giao dịch chủ yếu của học sinh, thì việc giải phóng các đạo sư trung cấp cao cấp ở phòng hậu cần, tăng thêm chiến lực cho trường không hẳn là không thể.
“Núi cao vạn trượng cũng có ngày bị san bằng. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, toàn bộ tài nguyên võ đạo của Hoa Quốc, thậm chí là toàn thế giới, cũng phải đi qua tay Phương Bình này!”
Phương Bình vô cùng thổn thức với giấc mơ làm tập đoàn giao hàng lớn nhất thế giới, à không, làm nhà kinh doanh võ đạo lớn nhất thế giới!
Sau một khắc, cậu bước thẳng đến khu túc xá, Hội Bình Viên nên nhận người rồi!
…
Khu ký túc xá tân sinh viên.
Phương Bình tìm quản lý, mượn cái bàn. Bày biện xong xuôi, cậu nhìn xung quanh một lần, chợt thấy người quen, vội vã hô lên: "Này… mập ơi!"