Chương 333: Lần đầu hợp tác (2)
"Cứ điểm có cửa sau, Dương Tiểu Mạn, Đường Tùng Đình, các cậu phụ trách chặn cửa sau, đừng để cho bọn họ bỏ chạy.
Những người khác theo tôi, đột nhập vào cửa chính. Tôi và Triệu Lỗi phụ trách kiềm chân võ giả đỉnh cấp hai, Phó Xương Đỉnh phụ trách võ giả cấp một.
Trần Vân Hi phụ trách người bình thường.
Đối với võ giả, chủ yếu chọn đánh giết!
Còn người bình thường, đánh ngất là được, lỡ chết rồi cũng không cần để ý đến.
Trần Vân Hi, đừng nương tay, võ giả hiếm khi mang theo vũ khí nóng, nhưng người bình thường thì không hẳn.
Những người này, có thể đánh ngất thì đánh ngất, không còn cách nào khác thì trực tiếp giết chết!
Tôi không hy vọng xuất hiện tình huống chúng ta đang giao thủ với võ giả lại bị người bình thường bắn lén, hiểu ý tôi không?"
Trần Vân Hi hơi do dự, Phương Bình trừng mắt nhìn cô, quát lớn: "Quyết định như thế đi, ai gây rắc rối thì người đó phải chịu trách nhiệm!
Cho dù hoàn thành nhiệm vụ, người gây rắc rối cũng đừng hòng cầm một đồng tiền thưởng!"
Trần Vân Hi không nói gì, hơi buồn bực nói: "Tôi không có ý đó, ý tôi là… Vì sao tôi chỉ được phụ trách người bình thường?"
"Cậu là nữ, cho cậu nhiệm vụ tốt như vậy cậu còn không thích sao?"
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì hết, làm theo mệnh lệnh đi!"
Phương Bình chẳng muốn nhiều lời với cô, trực tiếp mạnh mẽ quyết định phương án.
Cuối cùng lại dặn dò: "Gặp phải tình huống bất ngờ, ví như bỗng nhiên xuất hiện thêm một võ giả cấp hai hoặc cấp ba, tôi sẽ đấu với người mạnh nhất, Triệu Lỗi phụ trách người yếu hơn kia. Nếu đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, nhớ rõ chưa?"
"Nhớ rõ rồi!"
Mọi người đáp lại một tiếng, Phó Xương Đỉnh cười ha hả nói: "Cái miệng quạ của cậu, lỡ như gặp phải võ giả trung cấp, vậy thì tèo rồi."
"Chuẩn bị trước tâm lý vẫn tốt hơn chứ, lúc này để bị thương không đáng, bị thương sẽ làm lỡ thời gian.
Mục tiêu của chúng ta là kiếm điểm thưởng, kiếm tiền, chứ không phải tử chiến."
…
Buổi chiều, mấy người Phương Bình cũng không ra ngoài, ở trong phòng bắt đầu chuẩn bị.
Đến đêm khuya, bọn họ xách một vài hành lý ra khỏi khách sạn.
Trên xe, Phương Bình ráp sẵn Phượng Chủy Đao.
Đêm khuya ở Túc Thành không phồn hoa như Ma Đô, đèn đường hai bên cũng có vẻ hơi tối tăm.
"Phương Bình, cậu nói xem, một ngày nào đó, chúng ta có phải đều sẽ chết hết phải không?"
Dương Tiểu Mạn bỗng nhiên hỏi một câu, Phương Bình lạnh nhạt nói: "Làm gì có ai cuối cùng không chết? Tông sư cũng phải chết, hỏi mấy câu nhảm nhí."
"Không phải, ý tôi là, có khi một ngày nào đó, chúng ta sẽ chết khi làm nhiệm vụ, chết ở địa quật…"
"Không biết, cậu sợ rồi à?"
"Tôi sợ rồi à?"
Dương Tiểu Mạn hừ một tiếng, lầu bầu nói: "Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy, cuộc sống như thế không giống như tôi tưởng tượng."
"Cậu tưởng tượng thế nào?"
Dương Tiểu Mạn không lên tiếng, lấy khăn tay ra lau chùi bao tay, Triệu Lỗi và cô nàng lúc này đều sử dụng bao tay.
Trần Vân Hi cầm theo trường kiếm, nhìn lại thấy giống như vật trang trí hơn.
Dưới sự yên lặng của mọi người, xe chạy đến trước một căn nhà.
Vương Thành nhỏ giọng nói: "Chính là nơi này, Túc Thành có rất nhiều ngôi nhà như thế này, ở đây, cũng tiện cho bọn họ hành động."
Phương Bình khẽ gật đầu, nhìn một hồi, vừa mở cửa xe vừa nói: "Cậu lái xe đến đầu đường chờ bọn tôi, xe phải luôn trong trạng thái khởi động."
"Được."
Chờ Vương Thành rời đi, Phương Bình nháy mắt ra hiệu, Dương Tiểu Mạn và Đường Tùng Đình đi ra chắn cửa sau.
Mấy người Phương Bình còn lại đứng ngoài cửa lớn nhìn một hồi, suy nghĩ một chút, Phương Bình nhìn về phía bức tường, thấp giọng nói: "Leo tường vào."
Mấy người bọn họ đều là võ giả cấp hai, leo tường cũng không khó, Phương Bình là người đầu tiên nhảy lên, bò lên trên tường viện.
Đánh giá bên trong một lượt, ánh đèn trong nhà tối mờ, mơ hồ nghe được tiếng người, cũng không biết có mấy người.
Phương Bình lại nhìn lướt qua sân ngoài, nhìn thấy một người đang đứng ngủ gật ở bên ngoài cửa.
"Còn có người canh gác…"
Phương Bình nói thầm một tiếng, trong lòng cảnh giác hơn, đây là một bài học, lần sau phải chú ý hơn.
Không phải chú ý có người canh gác, mà là lần sau phải chú ý có ai giám sát hay không.
Cậu hầu như quên mất điều này, lỡ như có người núp ở đâu đó giám sát, vậy chẳng phải hành động của bọn họ bị lộ rồi ư.
Trước đó cũng không gặp qua chuyện này, cậu cũng không nhớ,hiện tại nhớ tới già.
Hai tay mượn lực, Phương Bình nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống bên trong sân nhà.
Người gác cửa chỉ là người bình thường, Phương Bình di chuyển mấy bước đã đến được sau lưng hắn ta.
Nhìn chằm chằm gáy hắn một hồi, Phương Bình cảm thấy hơi khó khăn, mình không biết đánh ngất người khác a. Hơn nữa, đánh vào đầu cũng rất khó đánh ngất người a!
Nghĩ thì nghĩ, động tác của Phương Bình cũng không chậm!
Sau một khắc, một tay Phương Bình che miệng của đối phương, một tay còn lại mạnh mẽ đập lên đầu đối phương!
"Bộp..."
Một âm thanh yếu ớt tiếng vang lên, người trước mặt trực tiếp xụi lơ xuống đất.
Rất nhanh, mấy người Phó Xương Đỉnh cũng nhảy tường vào.
Nhìn thấy người ngã xuống đất, Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: "Đánh ngất rồi?"
"Đánh chết rồi."
Phương Bình hơi xấu hổ, ban đầu mọi người đều sửng sốt, sau đó lại rất muốn phì cười.
Về việc lỡ tay đánh chết người rồi, mọi người cũng không quá để ý, trước từng làm nhiệm vụ, người chết cũng không hiếm thấy.
Phương Bình nói xong, Phó Xương Đỉnh hơi không thoải mái nói: "Chúng ta lén lén lút lút đi vào như vậy không cần thiết chứ? Bây giờ làm gì đây? Ám sát à?
Chẳng phải làm vậy rất thừa thãi sao?
Trực tiếp đạp cửa chính xông vào, đơn giản hơn mà."
"Ít nói nhảm..."
Phương Bình còn chưa nói hết, tiếng nói chuyện trong phòng bỗng nhiên nhỏ lại rất nhiều.
Sau đó, cửa phòng bỗng nhiên mở rộng, một bóng người nhanh chóng chạy ra, chạy về phía tường, định chạy trốn!
"Ngăn cản hắn!"
Phương Bình quát khẽ với Triệu Lỗi, Triệu Lỗi nhanh chóng tiến lên, đánh một quyền vào sau lưng đối phương!
Lúc này, trong phòng lại có người thoát ra, cũng chạy về phía tường, chuẩn bị chạy trốn.Phương Bình còn chưa nói, Phó Xương Đỉnh cấp tốc đuổi theo.
Sau một khắc, trong phòng lại có người chạy ra.
Lúc này, Trần Vân Hi cũng đuổi theo.
Phương Bình cũng không đứng xem kịch, nhanh chóng tiến về cánh cửa, chặn người chạy trốn.
Cậu vừa mới chạy đến cửa, bỗng nhiên bên trong phóng ra một đao một kiếm, tốc độ cực nhanh!
Phương Bình cũng không yếu thế, nắm ngang trường đao, nhanh chóng đón đỡ.
Phương Bình hơi bị đẩy lùi về sau một bước, lớn tiếng nói: "Miệng quạ, nói trúng rồi, bên trong có hai võ giả cấp hai, bên ngoài nhanh chóng giải quyết đi!"
Mấy người chạy trốn lúc trước chính là vì muốn phân tán sự chú ý của mọi người.
Để lại hai vị võ giả cấp hai bên trong chuẩn bị sát chiêu đối phó bọn Phương Bình.
Nhưng thực lực đối phương cũng chỉ có hạn, Phương Bình đã tu luyện thung công đến cảnh giới lăng không, trong lúc vừa chặn vừa lui, đã có thể phân tán bớt bảy, tám phần mười uy lực chiêu thức.
Chờ Phương Bình hô xong, hai người bên trong đã vọt ra.
Hai người cũng không lên tiếng, ăn ý nhào vào Phương Bình.
Phương Bình có rất ít kinh nghiệm lấy một chọi hai, trong lúc nhất thời chân tay cũng có hơi luống cuống.
Những người khác cũng gần như vậy, dù sao cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Mấy người vừa mới chạy trốn đền là võ giả cấp một.
Nhưng mấy người này chủ yếu muốn cầm chân bọn họ, tiện thể cũng muốn chạy trốn, đều vừa đánh vừa chạy, tìm thời cơ trốn.
Trước đây khi làm nhiệm vụ, đều là nhiệm vụ đội nhóm, mọi người cùng nhau vây giết, mục tiêu cũng quyết chiến quyết tử, hiếm khi chạy trốn.
Mà trên lôi đài, cũng sẽ không có người chủ động chạy trốn.
Lúc này, tất cả khuyết điểm của một tay mơ liền thể hiện rõ ràng rồi.
Phương Bình vừa chống đỡ, vừa quan tâm nhìn bốn phía, khẽ thở dài một cái, kế hoạch đúng là muốn làm một vố lớn, nhưng tới lúc này, chưa gì đã loạn cào cào rồi.
"Còn thiếu kinh nghiệm quá..."
"Ý thức hợp tác đội nhóm cũng hơi kém, trước đó mọi người đều là đội trưởng…"
Phương Bình dần dần thích ứng với chuyện lấy một chọi hai, cũng không quá áp lực, còn có thể nhìn bốn phía một chút, ý thức được vấn đề nằm ở đâu rồi.
Ý thức độc chiến của mọi người quá mạnh!
Triệu Lỗi truy sát tên kia, chạy đến trước mặt Phó Xương Đỉnh, Phó Xương Đỉnh lại nhường một bước, để Triệu Lỗi giải quyết mục tiêu trước, cậu ta mới tiếp tục đuổi theo mục tiêu của mình.
Những người khác cũng không khác lắm ba vị võ giả thiên tài cấp hai đánh ba võ giả cấp một, tư chất bình thường, thế mà bị cầm chân trong thời gian ngắn rồi.