Chương 337: Nam Võ hạ chiến thư
Bước ra khỏi quán trà, Phương Bình lắc đầu nói: "Hẳn là không tìm được đâu, bên Đông Lâm Võ Đại nhờ đến chính phủ mà cũng không tìm được, chắc là tên kia đã ra khỏi Kim Thành rồi."
Đối phương cùng lắm cũng chỉ là gián điệp thương mại.
Cho nên lệnh truy nã cũng chỉ có hiệu lực ở Đông Lâm, Quân đội, Cục điều tra và truy bắt ở các nơi khác sẽ không huy động lực lượng lùng bắt một tên gián điệp thương mại.
Cho nên chỉ cần chạy ra khỏi khu vực Đông Lâm, đối phương sẽ an toàn.
Dưới tình huống này, muốn tìm được người ở Đông Lâm là chuyện cực kỳ khó khăn.
Phó Xương Đỉnh có chút tiếc nuối nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Ta muốn đi Nam Giang, các cậu có ý kiến gì không?"
"Đi Nam Giang Võ Đại?"
Mọi người không còn u buồn nữa, ánh mắt Triệu Lỗi tỏa sáng, nói: "Có thể hẹn Vương Kim Dương ra gặp mặt được ko?"
"Cậu muốn đấu 1-1 với anh ấy à?"
Sắc mặt của Triệu Lỗi biến thành màu đen, khó khăn nói: "Chỉ là muốn gặp một chút thôi mà."
Cậu có điên mới đòi đấu 1-1 với anh ấy, muốn chết chắc.
"Để xem sao đã, hình như gần đây anh Vương đang tu luyện, không biết có rảnh hay không đã."
Đối với đi Nam Giang, tất cả mọi người không ý kiến.
Nam Giang bên kia, gần đây cũng tương đối loạn.
Hơn nữa, Nam Giang bây giờ đã có các hoạt động náo nhiệt khác, Giang Thành gần đây tổ chức thi đấu võ, các chiến đội ở các nơi cũng bắt đầu dự thi.
Bây giờ đi Nam Giang còn có thể quan chiến, cũng có thể nhìn trình độ võ đạo của Nam Giang thế nào.
Mọi người cũng không có ý kiến, Phương Bình quyết định hành trình.
Trước hết đi Giang Thành, đến Nam Giang Võ Đại lượn một vòng, xem có cơ hội gặp mặt lão Vương hay không, lại đi thăm Tổng đốc Trương một chuyến, xem có được lợi ích nào hay không.
Sau đó nhận mấy cái nhiệm vụ, đi xem thi đấu võ đại, cuối cùng bọn họ về trường trước, còn Phương Bình về Dương Thành thăm nhà.
Tháng 3, mọi người cùng làm nhiệm vụ trở về, mọi người về trường tu luyện một quãng thời gian, trong thời gian ngắn sẽ không nhận tiếp nhiệm vụ rồi.
…
Ngày 20 tháng 3, không ngoài dự liệu của Phương Bình, không tìm được người.
Mọi người không thể không rời khỏi Kim Thành, đến nơi tiếp theo.
Làm nhiều nhiệm vụ một chút, cũng có lợi cho mọi người mở mang tầm mắt, ở lại Kim Thành thời gian dài không phù hợp với mong muốn của mọi người.
Xe chạy dọc theo cao tốc đi tới Giang Thành.
Kim Thành và Giang Thành cũng không quá xa, chỉ hơn 300km, đi cao tốc cũng chỉ mất 3 tiếng đồng hồ.
"Các cậu nghĩ xem, Phan Hiểu Dương rốt cuộc chạy đi đâu rồi?"
Phó Xương Đỉnh vẫn còn hơi không cam lòng, tự dưng tốn mất mấy ngày, làm lỡ thời gian, ngay cả cái bóng cũng chưa nhìn thấy.
"Ai biết đâu, Đông Lâm là vùng duyên hải, chắc là bỏ chạy theo đường biển rồi.
Cho dù không chạy trốn bằng đường biển đi nữa, bây giờ giao thông phát đạt, Đông Lâm cũng không phải là khu vực khép kín, chạy ra khỏi Đông Lâm rồi, biết đi đâu mà tìm.
Trừ phi toàn quốc truy nã hắn..."
"Chậc!"
Phó Xương Đỉnh thở dài, lại nói: "Phương Bình, cậu hiện tại là võ giả đỉnh cấp hai, vậy lúc nào thì đột phá lên cấp ba?"
"Tính sau đi, tài nguyên không đủ, có lên cấp ba cũng chỉ là hàng dỏm.
Nếu như vậy, thà cứ là võ giả đỉnh cấp hai, có thể tiết kiệm tiêu hao khí huyết.
Hơn nữa, hiện tại tôi cũng không tiếp tục tu luyện công pháp, khí huyết bạo phát mạnh nhất cũng không tới 150 cal.
Lực bộc phát 150 cal, tính ra còn chưa được 1/3 lượng khí huyết của tôi. Miễn cưỡng cũng chỉ có thể xem đó là đòn sát thủ, cũng chưa thể đạt đến mức gọi là tuyệt chiêu.
Võ giả đỉnh cấp ba, khí huyết gần 1000 cal, bọn họ chỉ cần nắm giữ sức mạnh bản thân, khí huyết bạo phát có thể lên đến trăm cal.
Nắm giữ đòn sát thủ, dù chỉ là mới bước đầu cũng có thể bạo phát hơn 200 cal.
Một khi nắm giữ tuyệt chiêu, một chiêu có thể bạo phát 300, 400 cal khí huyết…
Cậu nghĩ xem, bây giờ tôi đột phá lên cấp ba, gặp phải võ giả đỉnh cấp ba, có phải cũng một chiêu bị đánh sấp mặt như hiện tại hay không?"
Dựa theo khí huyết 1000 cal của võ giả đỉnh cấp ba, nắm giữ chiêu thức bạo phát cũng chính là điều khiển được sức mạnh cá nhân.
Bạo phát một chiêu tầm 200-300 cal chính là nắm giữ chiêu sát thủ rồi.
300 cal trở lên coi như là tuyệt chiêu, nếu một chiêu có thể bạo phát được 500 cal trở lên, võ giả như vậy, hầu như đều là vô địch cùng cấp.
Tiền đề là những người này không gặp được các võ giả có tuyệt chiêu mạnh giống mình.
Hiện tại, uy lực bộc phát lớn nhất của Phương Bình nếu đưa vào cấp ba, chỉ có thể xem là tôm tép. Võ giả đỉnh cấp ba tuỳ tiện gọi một người nắm giữ đòn sát thủ đến đều có khả năng một chiêu chém chết cậu.
"Bọn tôi còn chẳng tính là gì."
Mọi người thở dài lần hai, người so với người, dễ tức chết người.
Phương Bình từ đỉnh cấp một đến đỉnh cấp hai, chỉ tốn có 2 tháng mà thôi.
Tốc độ này quá khủng khiếp rồi.
Phương Bình ngược lại thấy bình thường, lão Vương hình như cũng chỉ tốn khoảng 3 tháng. Tháng 1 năm 2008, anh ấy mới miễn cưỡng đột phá đến cấp hai đi. Kết quả, giữa tháng 4, khi Phương Bình gặp lại, anh ấy đã đạt đến đỉnh cấp hai rồi.
Đến tháng 5, anh ấy đã đột phá lên cấp ba.
Đến tháng 10, bước vào cấp bốn rồi.
Từ cấp hai đến cấp ba, tốn 3 tháng, từ cấp ba lên cấp bốn, tốn khoảng 5 tháng.
Phương Bình hiện tại đang muốn bước vào cấp ba, thực ra cũng được, nhưng mà từ cấp ba lên cấp bốn, phải rèn luyện 51 đốt xương sống, còn phải chuẩn bị sẵn tài nguyên đột phá, 5 tháng không hẳn đủ thời gian.
...
Giang Thành.
Tỉnh Nam Giang.
Đời này, đây là lần đầu tiên Phương Bình đến Giang Thành.
Nam Giang Võ Đại, toạ lạc ở ngoại thành Giang Thành. Mặc dù là ở ngoại thành, nhưng bởi vì có trường đại học, nơi này hiện tại cũng rất phồn hoa tấp nập.
"Nam Giang Võ Đại nhìn tồi tàn ghê."
Dương Tiểu Mạn không biết giữ mồm giữ miệng, nhìn thấy cổng lớn của Nam Giang Võ Đại, thuận miệng nói một câu.
Kết quả, vừa mới nói xong, bên cạnh có người hừ nói: "Hoạ là từ miệng mà ra, nếu như cô không phải con gái, tôi ít nhất sẽ đánh cô nằm liệt giường mấy tháng!"
Dương Tiểu Mạn liếc mắt nhìn đối phương, bĩu môi không lên tiếng.
Đối phương không phải võ giả, phi võ giả.
Một phi võ giả lại muốn đánh cô nằm liệt giường mấy tháng, nếu ở Ma Võ, chắc chắn là ngược lại.
Nhưng mà đang đứng trước cổng trường nhà người ta, lại nói trường học người ta nhìn tồi tàn, nói thầm còn được, bị người khác nghe thấy, Dương Tiểu Mạn cũng không có hứng kiếm cớ gây chuyện. Nhóm Phương Bình cười cười, biểu thị sự áy náy, người kia hừ một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Phương Bình mới tức giận nói: "Cậu ngậm miệng lại có được hay không? Cậu đến đây gây sự đấy à?"
"Tôi chỉ nói một câu thôi mà cũng có bảo cậu ta nghe đâu. Với lại, vừa rồi tôi cũng đâu có lên tiếng nữa…"
Dương Tiểu Mạn buồn phiền nói: "Tôi là võ giả cấp hai có được hay không, bị một người không phải võ giả giáo huấn một trận, cũng không thèm chấp, rộng lượng thế còn gì.
Hơn nữa, tôi cũng có nói gì sai đâu, nhìn tồi tàn thiệt mà."
"Cậu ngậm miệng lại đi, lỡ để Tông sư trường người ta nghe được, tát chết cậu, bọn tôi cũng chẳng thể cầu tình cho cậu được đâu."
Dương Tiểu Mạn rụt cổ lại, Nam Võ là trường chuyên dạy võ, hiệu trưởng của trường chuyên dạy võ thường đều là cường giả Tông sư.
Không nói tiếp đề tài này nữa, đứng ngoài cửa một hồi, không lâu sau, bóng người Ngô Chí Hào xuất hiện rồi.
Vừa nhìn thấy Phương Bình, Ngô Chí Hào liền chậm rãi chạy qua, cười ha hả nói: "Phương Bình, các cậu đến Nam Võ đấy à, khách quý nha!
Cậu nói cậu đang đứng ở cổng trường, tôi còn tưởng mình nghe lầm rồi chứ.
Chà chà, đội quán quân Võ Đại đến rồi, vinh hạnh, vinh hạnh nha!"
Phương Bình cười mắng: "Bớt nịnh đi thằng quỷ, lần này về Nam Giang có chút việc, thuận tiện tới thăm cậu một chút. Như thế nào, có thể vào thăm quan được không?"
"Không thành vấn đề, lát nữa các cậu cứ nói là bạn học của tôi là được..."
Ngô Chí Hào nở nụ cười, dẫn mấy người đi vào trong.
Chờ đến cổng bảo vệ, Ngô Chí Hào nói vài câu với ông chú bảo vệ, ông chú bảo vệ ló đầu nhìn nhóm người Phương Bình một chút, gật gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đi vào.