Chương 338: Nam Võ hạ chiến thư (2)
Chờ Phương Bình vào cửa, ông chú bảo vệ mới đăm chiêu, lẩm bẩm nói: "Đó là tân sinh viên của Ma Võ hay sao? Thật ghê gớm nha, một võ giả đỉnh cấp hai, 5 võ giả cấp hai. Lúc này mà không có Vương Kim Dương, Nam Võ không cách nào so sánh được…"
Trong số tân sinh viên khoá này, võ giả chưa tới 50 người, đỉnh cấp một không tới 5 người.
Võ giả cấp hai trong số tân sinh viên cũng chỉ có một mình Bạch Ẩn mà thôi.
Nhưng mà Bạch Ẩn còn lâu mới có thể tiến vào đỉnh cấp hai, không biết kết thúc đại học năm nhất có thể đến đỉnh cấp hai được không.
Bạch Ẩn là nhân vật kéo mặt mũi cho dàn tân sinh viên của Nam Giang Võ Đại, nhưng Ma Võ lại có cả một nhóm võ giả cấp hai.
...
Lời của ông ấy, đương nhiên nhóm Phương Bình không biết.
Lúc này, mọi người đang đi theo Ngô Chí Hào thăm quan trường học.
Nhìn một hồi, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Nam Võ và Đông Lâm Võ Đại, có chút khác biệt."
Một lời rất công bằng và hợp lý, lúc nhóm Phương Bình gặp Trần Gia Thanh, cũng từng đứng trước cổng trường Đông Lâm Võ Đại một hồi.
Học sinh của Đông Lâm Võ Đại so ra thì trên người nhiều mùi máu tanh, cảm giác cũng nóng vội hơn Nam Võ nhiều lắm.
Ngô Chí Hào nghe vậy, hơi không phục nói: “Mọi người cũng có thua kém gì nhau lắm đâu?”
“Có thể, Nam Võ nói muốn cải cách, nhưng tôi thấy chẳng hiệu quả mấy, học sinh Nam Võ quá nhiều.”
"Học sinh quá nhiều?"
Ngô Chí Hào vô lực nhổ nước bọt nói: "Nam Võ tổng cộng có không tới 5000 học sinh, đâu ra mà nhiều."
"Đúng đấy, không tới 5000 học sinh, nhưng đi đến đâu trong trường cũng thấy học sinh đi dạo..."
Đây mới là lý do Phương Bình nói học sinh quá nhiều.
Ở Ma Võ, 6000 học sinh, một nửa không ở trường học.
Nam Võ có 5000 học sinh, số học sinh không ở trường có thể không tới 1000 người, có thể càng ít hơn số này, đây chắc chỉ mới là nhóm sinh viên đại học năm 4.
Nam Giang không có lối vào địa quật, nhiệm vụ cũng không có quá nhiều, hiện tại có không ít, nhưng người có thể nhận nhiệm vụ lại cực ít.
Trong ngôi trường to lớn, đi ngang qua, gần một nửa học sinh Nam Võ là phi võ giả, là võ giả thì đa số là cấp một.
Võ giả cấp hai, Phương Bình hầu như không gặp một ai.
Võ giả cấp ba, thôi khỏi nhắc.
Đương nhiên, mục đích của Phương Bình cũng không phải là đả kích Ngô Chí Hào, nói một câu, cậu khẽ thở dài: "Trước đây không có quá nhiều cảm thụ, bây giờ mới phát hiện, người mạnh sẽ ngày càng mạnh, lão Ngô, cố gắng lên.
Không nỗ lực, cậu sẽ bị bỏ rơi ngày càng xa hơn."
Ngô Chí Hào có chút mông lung, đại khái nghe có thể hiểu, nhưng không biết lý do.
Phương Bình chỉ nghĩ đến bầu không khí trong Ma Võ và Nam Võ không giống nhau.
Ở Ma Võ, mọi người đều xem việc phấn đấu trở thành võ giả là chuyện bình thường, lên cấp hai mới có thể kiêu ngạo một chút, lên cấp ba mới là mục tiêu nỗ lực của mọi người.
Lên cấp bốn chính là thiên tài, cũng có thể nằm mơ lên cấp năm một chút.
Nhưng ở Nam Võ, rất nhiều học sinh đặt mục tiêu chính là tốt nghiệp trở thành võ giả.
Lúc trước không lựa chọn Nam Võ đúng là một lựa chọn chính xác, Vương Kim Dương có thể phát triển trở thành cường giả trong môi trường như vậy, đúng là không dễ dàng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Phương Bình đang nghĩ đến Vương Kim Dương, lão Vương đã từ đằng xa đi tới.
Dọc theo đường đi, học sinh gặp Vương Kim Dương đều lui tránh.
Thấy lão Vương, Phương Bình hơi kinh ngạc, đi lên trước cười nói: "Anh Vương, làm sao anh biết em đang ở đây?"
Vương Kim Dương cười nhạt nói: "Chú bảo vệ nói, kêu anh tới trông chừng mấy đứa, không để mấy đứa làm chuyện xấu trong trường."
Nói xong, Vương Kim Dương nhìn Phương Bình một cái, lại nhìn mấy người khác.
Bỗng nhiên cười nói: "Tất cả đều là võ giả cấp hai, không tệ."
Ngô Chí Hào ở bên cạnh sửng sốt một chút, đều là võ giả cấp hai rồi?
"Có muốn chơi một trò thú vị một chút hay không?"
"Hả?"
Triệu Lỗi nhíu mày nói: "Ý của hội trưởng Vương là..."
"Đơn giản, ban đầu không phải anh chọn đấu với học sinh cùng cấp của Ma Võ sao?
Rất nhiều học sinh Ma Võ không cam tâm, mang theo áp lực và động lực, lúc trước còn là võ giả cấp một, bây giờ cũng có nhiều người đều là võ giả cấp hai, thậm chí đã lên cấp ba rồi.
Cũng xuất hiện không ít võ giả đỉnh cấp ba.
Anh cảm thấy anh cũng có cống hiến với Ma Võ chứ bộ.
Đương nhiên, các em khẳng định không phục.
Phương Bình mới vừa rồi không phải cảm thấy Nam Võ quá nhiều học sinh trong trường sao?
Anh cũng cảm thấy thế.
Nhưng mà bình thường, dựa vào sự đốc thúc của bọn anh, không có hiệu quả cho lắm.
Mấy đứa em đã đến đây một chuyến, nếu không ngại, giúp anh một chuyện, khiến cho học sinh Nam Võ nếm thử mùi vị bị sỉ nhục!
Thua trong trận đấu giao lưu lúc trước, học sinh Nam Võ chẳng có cảm thụ gì cả, dù sao Nam Võ cũng chỉ có một người xuất chiến, mọi người đều thua, cũng không phải chỉ mình Nam Võ.
Bây giờ, mình làm một trận đánh giữa các võ giả cấp hai giống như thi đấu giao lưu, thế nào?"
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Anh Vương, như vậy không ổn đâu, hơn nữa, lỡ như thật sự bị thương…"
Vương Kim Dương cười nói: "Mỗi người một viên Khí Huyết Đan cấp hai."
"Quá ít."
"Thắng Nam Võ, mỗi người 3 viên!"
Vương Kim Dương xoa xoa tay nói: "Điều kiện nhà Nam Võ có hạn, nhiêu đó là tối đa rồi.
Hơn nữa, các em chẳng lẽ cũng không muốn báo thù chút nào sao?
Trên thi đấu giao lưu, người đánh bại Bạch Ẩn của Nam Võ cũng không phải bọn em.
Hiện tại anh để võ giả cùng cấp ở Nam Võ khiêu chiến thiên tài Ma Võ, lẽ nào các em không dám tiếp nhận khiêu chiến?
Nên biết, lúc trước, ở Ma Võ, anh là cấp một, cũng từng đánh cấp hai…"
Phương Bình còn chưa mở miệng, ánh mắt Triệu Lỗi sắc bén nói: "Em không ý kiến!"
Dương Tiểu Mạn cười híp mắt nói: "Em cảm thấy rất thú vị nha."
Phó Xương Đỉnh nhún vai, cân nhắc nói: "Thực ra em không ngại, anh gọi mấy vị võ giả cấp ba đến chơi với Phương Bình một chút. Phương Bình, cậu cảm thấy ý kiến của tôi thế nào?"
Phương Bình lườm lão Phó một cái, lần thứ hai nhìn về phía Vương Kim Dương.
Vương Kim Dương cười nhạt nói: "Thế nào? Nếu đồng ý, ngày sau có khó khăn gì, anh sẽ miễn phí giúp em một lần, bất kể kẻ địch là ai!"
"Anh Vương, nhất định phải vậy sao?"
"Nhất định!" Vương Kim Dương trịnh trọng nói: "Nam Võ phải cải cách, hoặc nên nói, tâm thái của học sinh cũng nên thay đổi rồi!
Ba tỉnh miền nam cũng không còn an nhàn nữa rồi!"
Lời này, Phương Bình đã hiểu.
Sự việc ngay cả Bạch Cẩm Sơn cũng nhìn ra được, tầng lớp cấp cao của Nam Giang làm sao không biết.
Nhưng tâm thái của học sinh Nam Võ, thật không phải chỉ mấy câu nói là có thể thay đổi, huống hồ, chuyện liên quan đến địa quật, cũng không tiện công bố với mọi người. "Vậy tụi em đóng vai ác chắc rồi?"
Vương Kim Dương cười nói: "Không hẳn, nếu thua, vậy thì mấy đứa không phải là đang đóng vai ác, mà là nỗi sỉ nhục của Ma Võ.
Phải thắng mới được.
Hơn nữa, nếu các em thật sự thua rồi, trở lại Ma Võ, e là cũng không thể tránh việc bị giáo huấn một trận."
"Thua?"
Phương Bình vẻ mặt tươi cười nói: "Anh Vương, anh không ra tay, em có thể đánh bại Nam Võ học sinh!"
"Chà chà, khẩu khí không nhỏ ha, thằng nhóc này, cậu được đấy!"
Vương Kim Dương cũng không tức giận, cười híp mắt nói: "Tốt lắm, vậy bây giờ anh đi sắp xếp, năm vị võ giả đỉnh cấp hai, bọn anh vẫn có.
Đừng chậm trễ, đêm nay, gặp ở hội võ đạo Nam Võ!
Ngoài ra, anh đi mời hai vị Tông sư là Tổng đốc Trương và hiệu trưởng Lưu đến quan chiến.
Thuận tiện cũng gọi luôn toàn bộ học sinh Nam Võ đến cổ động, không ngại chứ?"
"Trịnh trọng như vậy sao?"
Sắc mặt Phương Bình khẽ biến đổi, Tông sư ở Nam Giang không nhiều, hai Đại tông sư đến quan chiến, mấy ngàn học sinh Nam Võ cũng tới, đây cũng không phải việc nhỏ.
"Cũng tới lúc cho người khác biết, Nam Võ quyết tâm cải cách rồi!
Năm vị võ giả đỉnh cấp hai, thắng không được năm vị tân sinh viên của Ma Võ!
Có tư cách gì đòi tài nguyên, có tư cách gì la lối muốn trở nên mạnh hơn, lại có tư cách gì bảo vệ Nam Giang khỏi những nguy cơ sắp đến!
Tổng đốc Trương và Hiệu trưởng Lưu vẫn còn quá nhân từ, theo ý của anh, đã trở thành võ giả, đều quăng xuống địa quật một chuyến!
Chết rồi thì thôi, sống sót trở về mới có thể trở nên mạnh mẽ!"
Vương Kim Dương khí thế ngút trời nói.