Chương 343: Chiến với Nam Võ (3)
Tốc độ phản ứng của Trần Bằng Phi cũng cực nhanh, một chiêu thăm dò còn chưa tung ra đã lập tức bị thu lại, báng thương rung động, trường thương bắt đầu uốn lượn, sau một khắc, trường thương dường như biến thành roi dài, lấy tốc độ uốn lượn kinh người quấn về phía cổ Triệu Lỗi.
Phương Bình nhìn chằm chằm nhìn một chút, nhíu mày nói: "Có thể luyện trường thương đến mức này, không đơn giản."
Dưới góc nhìn của rất nhiều người, thương không phải là vũ khí thích hợp để đánh cận chiến, báng thương quá dài, nếu để người khác rút ngắn khoảng cách, uy lực của vũ khí không thể hiện được.
Nhưng Trần Bằng Phi hoàn toàn không để ý những điều này, lúc Triệu Lỗi tiếp cận, trường thương của anh ta tùy ý động, tùy ý uốn lượn khéo léo, như thế, không hề phiền phức như đao kiếm chút nào.
Sắc mặt Phó Xương Đỉnh cũng nghiêm nghị, nói: "Thường ai cũng nói trường thương như rồng, rồng có thể lớn, có thể nhỏ, có thể duỗi, có thể uốn lượn, rất lợi hại…"
Hai người vừa mới nói xong, Vương Kim Dương chẳng biết đi tới từ lúc nào, cau mày nói: "Làm màu!"
"Binh khí dùng để giết địch, luyện được tới mức uốn lượn thì làm sao? Uy lực tăng lên sao? Nếu như luyện thương mà sợ cận chiến, thì dứt khoát đừng cho đối phương cơ hội cận chiến. Có bản lĩnh luyện vũ khí uốn lượn được kiểu này, còn không bằng tập trung tăng cường tốc độ ra thương!
Huống hồ, người luyện thương vốn là đánh thẳng, đánh trúng!
Nếu không làm được, vậy dứt khoát luyện binh khí ngắn là được rồi!"
Lời này khiến mấy người Phương Bình cũng không còn gì để nói, hình như cũng không sai.
Vương Kim Dương vừa nhìn diễn biến trên đài, vừa cau mày nói: "Vẫn có chênh lệch, Triệu Lỗi không hẳn có thể thắng.
Phương Bình, trận sau em lên!
Phải đánh nhanh, tàn nhẫn. Nhanh chóng đánh tan bốn người còn lại, có như vậy anh mới có cơ sở thực hiện cải cách Nam Võ!"
Phương Bình một mặt mơ màng, chuyện gì nữa vậy, anh bắt đầu qua đây chỉ huy đội Ma Võ luôn rồi à, ăn gian quá đi mà!
Mấy người Phó Xương Đỉnh cũng cạn lời, vậy mấy đứa tụi em thì sao?
Vương Kim Dương ho nhẹ một tiếng nói: "Cơ hội rèn luyện rồi sẽ có, lần này không phải để các em rèn luyện, lần này hy vọng các em có thể giúp anh thúc đẩy tiến độ cải cách Nam Võ. Yên tâm, anh sẽ vẫn đưa đủ số thuốc đã đáp ứng."
Phương Bình suy nghĩ một chút nói: "Lãnh đạo Nam Võ không ý kiến à?"
"Có ý kiến đều đưa đến địa quật khác làm nhiệm vụ rồi!"
Vương Kim Dương tuỳ ý nói một cậu, Phương Bình líu lưỡi, mẹ nó, lão Vương xem Nam Võ là nhà rồi sao, Nam Võ cần phải như thế à?
Oán thầm vài câu, nhưng thực ra vẫn là ước ao nhiều hơn.
Không biết khi nào mình mới có thể làm chủ Ma Võ?
"Hay lắm, nhưng nói thật nhé, em không chắc chắn lắm đâu..."
"Cố gắng hết sức là tốt rồi."
Trong lúc hai người nói chuyện, diễn biến trên đài đã có sự thay đổi.
Trần Bằng Phi đâm ra một thương, mũi chân Triệu Lỗi đạp đất, lăng không nhảy lên, tránh thoát một thương này.
Sau một khắc, Trần Bằng Phi dường như cảm thấy đây là cơ hội, trường thương không đâm về phía Triệu Lỗi, mà đâm vào hư không bên cạnh.
Phương Bình đúng là đã nhìn ra, kinh nghiệm thực chiến của Trần Bằng Phi đúng là rất nhiều, một thương này chính là đoán trước bước đi của đối thủ.
Đoán trước vị trí và thời điểm Triệu Lỗi rơi xuống, khí đó, Triệu Lỗi sẽ không kịp ra tay phản kích.
Tốc độ dự đoán và tốc độ ra tay phải chuẩn, võ giả bình thường đều khó mà làm được.
Trần Bằng Phi hiển nhiên không nằm trong đám võ giả bình thường đó, đối phương đâm ra một thương, ngay cả Vương Kim Dương cũng khẽ gật đầu.
Một khi rơi xuống theo quán tính, rất có khả năng sẽ bị một thương đâm xuyên người. Nhưng sau một khắc, ngay khi Triệu Lỗi sắp rơi xuống, ngay khi mọi người đều đang đổ mồ hôi lo lắng cho cậu ta, Triệu Lỗi bỗng nhiên động!
Chỉ thấy bàn chân trái của Triệu Lỗi đạp vào không khí, thân thể đột nhiên lại bay lên cao một đoạn, sau đó chân phải bước về phía trước, một cước đạp lên mũi thương của Trần Bằng Phi!
Trần Bằng Phi xuất toàn lực ra thương, mũi thương lập tức bị đạp lung lay, trường thương uốn lượn.
Mà Triệu Lỗi mượn lực, lộn nhào về phía trước, trong chớp mắt, lại lần nữa tiếp cận Trần Bằng Phi,
Trần Bằng Phi trước đó dùng hết sức lực, lúc này đã gần cạn lực, Triệu Lỗi vừa khéo còn ở trên không, cũng tính toán thời gian, nắm bắt cơ hội khá chuẩn.
Trong nháy mắt khi Trần Bằng Phi thu lực, cậu tung một quyền đánh trúng Trần Bằng Phi!
Không chờ Trần Bằng Phi đánh trả, Triệu Lỗi cười lạnh một tiếng, biến quyền thành chưởng, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cầm thương của đối phương!
Trong lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, hai chân Triệu Lỗi luân phiên tung cước…
Mấy giây sau, hai người tách ra, sắc mặt Triệu Lỗi có hơi trắng bệch, hai chân run rẩy.
Mà sắc mặt Trần Bằng Phi ửng hồng, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu trong miệng, có hơi mất mát nói: "Tôi thua rồi."
Đây cũng không phải cuộc chiến sinh tử. Tuy rằng thi đấu giao lưu thường đánh hết sức mình như thể đây là cuộc chiến sinh tử, nhưng lúc này, xương ngực của cậu đã gãy vỡ, nội phủ chấn động, cũng hết sức lực, nếu kiên trì đánh tiếp cũng chỉ là kéo dài thời gian, khiến thương thế nặng thêm, không cần thiết phải đánh đến mức một sống một còn.
Phương Bình đứng dưới đài tặc lưỡi nói: "Cảnh giới lăng không, không nhìn ra nha, tên này còn giấu một chiêu, không phải là muốn hại mình đó chứ?"
Cậu vô cùng hoài nghi, Triệu Lỗi chính là chuẩn bị để lại một chiêu để hại mình nên mới không nói cho mọi người rằng cậu ấy đã đến cảnh giới lăng không rồi.
Trần Bằng Phi đã phán đoán sai, anh ta cũng không ngờ Triệu Lỗi đạt đến cảnh giới lăng không, có thể đứng trên không trung chốc lát, né khỏi một thương dự đoán của mình.
Kết quả, hai bên thế lực đang ngang nhau, lập tức xuất hiện biến hoá.
Vương Kim Dương đúng là không quá để ý, nhìn về phía Phương Bình nói: "Anh đi trước, ván kế tiếp em trên."
Triệu Lỗi tiêu hao gần hết khí huyết, vòng sau tiếp tục ở lại võ đài cũng không có ý nghĩa.
"Được, chủ thuê kiến nghị, nguyện lòng thỏa mãn."
Phương Bình nở nụ cười, cũng không ngại việc mình phải lên đài sớm.
…
Trận đầu, Nam Võ bại trận.
Trần Bằng Phi, võ giả đỉnh cấp hai, hạng ba nhiệm vụ cấp hai, thua tan tác.
Dưới đài, tiếng ồn ào lại nổi lên.
"Trần Bằng Phi thua rồi!"
"Anh ấy là võ giả đỉnh cấp hai, đối phương lại chỉ là cấp hai sơ kỳ thôi có được hay không. Vậy mà cũng thua, đánh kiểu quỷ gì!
"Các cậu bị gì thế? Triệu Lỗi là võ giả hai lần tôi cốt, khí huyết cũng không hề yếu hơn Trần Bằng Phi, thung công lại là cảnh giới lăng không, khiến Trần Bằng Phi dự đoán sai lầm, nếu không, người thua là Triệu Lỗi. Không phải Trần Bằng Phi yếu, mà do Triệu Lỗi mạnh hơn tưởng tượng mà thôi!"
Có người bênh vực Trần Bằng Phi vài câu, Triệu Lỗi không có nhiều cơ hội biểu hiện trên thi đấu giao lưu toàn quốc, mọi người cũng không hiểu được thực lực của cậu.
Thung công đạt cảnh giới lăng không cũng không phải rau cải trắng, rất nhiều võ giả cấp ba cũng không làm được điều này.
Trần Bằng Phi dựa theo kinh nghiệm đưa ra phán đoán để công kích đúng là không tệ, chỉ là đã đánh giá thấp Triệu Lỗi mà thôi.
Trận đầu thất bại, cũng khiến trong lòng nhiều người có bóng ma tâm lý.
Võ giả cấp ba của Nam Võ không nhiều, chỉ hơn 10 người mà thôi.
Võ giả đỉnh cấp hai, đủ để đại diện thành phần võ giả tinh anh của Nam Võ.
Nhưng hiện tại, trận đầu liền thất bại!
...
"Triệu Lỗi, tiếp tục không?"
Vương Kim Dương hỏi một câu, Triệu Lỗi vừa định lên tiếng, Phương Bình cất bước đi tới, mở miệng nói: "Thi đấu giao lưu, tiêu hao quá nhiều khí huyết, không cần thiết đánh tiếp."
Mặc dù Triệu Lỗi có lòng muốn đánh tiếp một trận, nhưng nghĩ đến trận tiếp cũng phải đánh với võ giả đỉnh cấp hai, suy nghĩ một chút, cậu ta bước xuống đài.
“Đánh không tệ, thung công đạt cảnh giới lăng không, giấu đến giờ luôn, chuẩn bị đối phó ai hả?”
Phương Bình cười híp mắt nhìn Triệu Lỗi bước xuống đài, sắc mặt Triệu Lỗi đen kịt, hừ nói: “Không gặp phải đối thủ xứng đáng để ra tay toàn lực thôi!”
"Thật sao?"
Phương Bình nở nụ cười, cũng không nói tiếp, cất bước đi lên võ đài.
"Phương Bình, võ giả đỉnh cấp hai, Ma Đô Võ Đại!"
"Đội trưởng Ma Võ phải không?"
"Cũng là người Nam Giang, cậu ta đã là võ giả đỉnh cấp hai rồi!"
“Cậu ta tu luyện thế nào vậy? Hồi tháng 1 tham gia thi đấu, không phải là võ giả đỉnh cấp một sao?”
"..."