Chương 394: Mục đích rèn luyện
Cấp ba cao kỳ cách biệt quá lớn với những cấp bập khác rồi!
Một người 500 điểm, tương đương chém giết 100 võ giả cấp một.
Võ giả tà giáo có 100 tên võ giả cấp một sao?
Người quân đội, tuyên bố xong tin tức, nhân lúc đêm tối biến mất trước mặt mọi người.
Sinh viên không ít người mang vẻ mặt buồn bực, bị trừ điểm rồi!
Trừ 10 điểm, hiện tại chỉ còn lại 90 điểm.
Mà tà giáo, nhân số cũng là khoảng 300 người thôi.
Một người bình quân đánh một người, người bình thường không có khen thưởng, cấp một 5 điểm thưởng, nếu như đánh trận này, đến cuối cùng có thể ngay cả điểm cơ bản cũng không đủ.
Mặc dù không biết kiểm tra có tác dụng gì, nhưng mọi người cũng không phải là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, biết nhất định có liên quan đến khen thưởng.
“Hiện tại tôi có 175 điểm rồi?”
Phương Bình ngược lại rất vui, đột nhiện nhớ ra gì đó, hùng hổ nói: “Tôi gác đêm rồi a!
Không khen thưởng thì thôi đi còn trừ điểm!”
Cố Hùng đứng bên cạnh lười nói, cậu gác đêm?
Không phải là tôi kêu cậu, cậu còn đang ngáy o o đó.
Phương Bình mắng một tiếng, nhìn mọi người nhỏ tiếng bàn luận: “Lần này là tôi cứu mọi người một mạng, 4 võ giả cấp ba, còn có cấp ba trung kỳ, có đòn sát thủ, gặp được Phương Văn Tường, một đao liền có thể chém chết.
Các bạn, cứu được các bạn một mạng, không ai cho tôi một chút tạ lễ sao?”
Phương Văn Tường vẻ mặt đen lại, Phương Bình cũng không quan tâm, tôi nói sự thật, cậu còn không tin?
Phương Văn Tường cũng mới là cấp hai trung kỳ, còn chưa bước vào cao kỳ, gặp phải võ giả cao hơn cậu cả một cấp, đây cũng không phải sẽ biết chút chiến kỹ, biết chút chiến pháp là có thể đánh ngang tay được. Vượt cấp chiến đấu, cùng lắm chỉ có thể chiến đấu với cấp ba sơ kỳ.
Không nhìn thấy mấy người Triệu Lỗi, đối đầu với một tên cấp ba sơ kỳ cũng phải đánh đến nửa ngày hay sao.
Phương Bình mặt dày muốn tạ lễ, mọi cũng không đếm xỉa tới, nhưng không nhắc đến chuyện chiến lợi phẩm.
Người ta tập kích, Phương Bình bọn họ ra tay trước chém giết đối phương, nhắc chuyện này không ý nghĩa.
Bọn họ không nhắc, Phương Bình cũng không nói gì, khoái trá trở về.
Vừa chuẩn bị rời đi, Cố Hùng lôi cậu nói: “Trời sắp sáng rồi, phòng thủ một chút đi, đề phòng bị tập kích lần thứ hai.”
“Không phải chứ?”
“Sẽ có đó, ở địa quật, chuyện này rất thường thấy.”
“Được.”
Phương Bình bất đắc dĩ, chỉ đành quay người ra khỏi doanh trại.
Cậu vừa mới đi ra, bên ngoài địa quật đột nhiên có người lớn tiếng nói: “Báo cáo:
Mắc thêm lỗi lầm nữa, học viên học viện chiến thuật chỉ đạo bị trừ 20 điểm, những người khác trừ 10 điểm...”
“Chú à, còn con thì sao?”
Phương Bình vội vàng hỏi một câu, lại nhìn xung quanh, không phát hiện máy quay phim, lại vẫn lớn tiếng nói: “Em không bị trừ điểm chứ!
Em gác đêm hai lần, khấu trừ bọn họ là đáng đời, khấu trừ em cũng quá oan uổng rồi!”
Võ giả quân đội nhìn Phương Bình một cái, hình như là đang nói chuyện với ai, nghiêng tai lắng nghe, gật đầu nói: “Mấy người các em, có thể miễn bị trừng phạt!”
Vừa nói xong, người đàn ông vạm vỡ lại biến mất trước mắt mọi người.
Phương Bình mừng phấn khời nói: “Nói như vậy, trước đó trừ năm điểm cũng miễn rồi.
Bọn họ thảm quá rồi, học viện chiến thuật chỉ đạo hiện tại còn 70 điểm...”
Cậu vừa nói xong, doanh trại mấy trăm người, toàn bộ chạy ra, từng người đều đứng trước cửa.
Trong đám người, có người bất lực nói: “Chúng tôi không phải là bộ chỉ huy đội ngũ a, chuyện này không phải do bộ chỉ huy gánh vác sao?”
Nói là nói như vậy, nhưng không ai để ý.
Cái gọi là chỉ huy ba đội ngũ cũng là tự bọn họ chọn ra, bây giờ đương nhiên phải cùng bọn họ gánh vác.
...
“Phương Bình, cậu thật không có nghĩa khí!”
Dương Tiểu Mạn có chút bất đắc dĩ, đi tới ai oán một câu: “Tôi còn không biết phát sinh chuyện gì, thì đã bị trừ 15 điểm rồi, còn bị các người sắp sếp ở bên ngoài, tôi đành ôm 85 điểm thưởng chờ kết thúc kiểm tra vậy.”
Phương Bình nghiêm sắc mặt nói: “Cậu đánh giá bản thân cao rồi!”
“Cái gì?”
“Cậu cảm thấy cậu kết thúc kiểm tra được 85 điểm, còn tôi đoán kết thúc cậu chỉ còn được 60 điểm...”
“Cút!”
Dương Tiểu Mạn tức giận, vốn đã bực mình, hiện tại còn bực mình hơn.
Phương Bình nhìn xung quanh một lát, cười tủm tỉm nói: “Tôi đoán, xung quanh doanh trại có máy theo dõi, bao gồm thôn Bàn Thạch cũng có.
Nhất cử nhất động của chúng ta, thật ra đều trong tầm mắt của các đạo sư, nhìn đi, vì mỉa mai chúng ta, lần này khẳng định rất nhiều người không đủ điểm căn bản.
Không đủ điểm căn bản, trở về trường, e là có trừng phạt.”
“Nói như vậy, ít nhất cũng phải giết mấy tên võ giả tà giáo mới có thể hồi vốn.”
Dương Tiểu Mạn mấy người nhìn nhau, còn không giết người, vậy cũng có nghĩa là bọn họ không qua nổi kiểm tra lần này rồi.
...
Các sinh viên của doanh trại đã có kinh nghiệm, từng người thức đến sáng, sau đó mọi người thương lượng một chút, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Nấu cơm, canh cửa, ngay cả đường dẫn tới thôn Bàn Thạch cũng thành lập đội tuần tra.
Phương Bình ngược lại không được phân nhiệm vụ, kết quả bực bội còn không bằng phân chia cho nhiệm vụ.
Mọi người đề cao nữ võ giả rồi!
Chém người còn có thể, còn nấu cơm thì thật không được.
Cơm trưa, mọi người hầu như không ai ăn, mỗi người đều uống thuốc, cho dù dùng Huyết Khí Hoàn còn tốt hơn ăn cơm họ nấu.
Đợi ăn cơm xong, mọi người lại tụ tập lần nữa.
“Thật ra chúng ta nghĩ quá kỹ rồi, buổi tối tập kích tác dụng không lớn lắm, nhưng đối phương sớm biết chúng ta đến rồi, chúng ta không thể đối xử với bọn họ như kẻ mù người điếc được.
Tôi đề nghị, buổi chiều liền xuất phát, cùng nhau đi thôn Bàn Thạch thăm dò tình hình.
Tiến công hay không tiến công, xem xét rồi nói, ở đây chậm trễ nhiều thời gian không có hiệu quả cao.”
Đưa ra đề nghị này là Cố Hùng, mọi người suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận, mọi người đều lạc quan quá rồi.
Ở đây chờ đợi, đợi đến trời tối lại đi thám thính tình hình, sau đó đợi xác nhận tình hình, mọi người mới quyết định tiến công thế nào…
Nghĩ như vậy quá hoàn mỹ, nhưng đối phương mấy trăm người, cũng không phải kẻ ngu, lấy đâu là khả năng đợi bọn họ chủ động tiến công.
Phương Bình nghe vậy nói: “Tôi tán thành, hôm qua chúng ta đều nghĩ sai, đây không phải là một đám võ giả chạy trốn, đây là một đám võ giả tà giáo biết rõ phải chết, chúng ta còn chậm trễ, không biết đối phương sẽ làm những cái gì nữa.”
“Ừm, vậy thì xuất phát!”
…
Đợi lúc xuất phát, mọi người mới phát hiện ra vấn đề!
Không có xe, không có thứ gì thay cho đi bộ.
Chuyện này có nghĩa là bọn họ phải đi bộ rồi.
15 km, nói xa không xa, nói gần không gần. Dù là võ giả cũng phải tốn một đến hai tiếng đồng hồ.
“Đi thôi, gần đây nhất định không có xe, không cần hỏi.”
Cố Hùng cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, cậu nhìn ra rồi, thật ra cũng giống như hoàn cảnh tác chiến ở địa quật.
Ở địa quật, đi bộ cũng là chuyện thường.
…
Doanh trại tạm thời.
Đường thở ra một hơi nói: “Tập thể trừ 10 điểm, không cần thông báo!”
Các đạo sư có người gật đầu, có người không quá đồng ý.
“Không có gì không đồng ý cả, trên đường đi đến thôn Bàn Thạch có mấy điểm phục kích, không ai nói phải đi dò đường!
Nếu như ở địa quật, còn không biết đi đâu nhận thi thể.