Chương 412: Võ giả một lòng vì công!
Lý lão đầu nói: “Cơ thể con người phức tạp nhất, trừ phi thật sự giải phẫu Phương Bình, nếu không, khả năng tìm được vấn đề dị thường của em ấy cực kỳ nhỏ.
Hoặc là não bộ biến dị, hoặc là thân thể xuất hiện biến dị, mấy năm gần đây, loại biến dị này cũng không hiếm thấy.
Từ khi Trái Đất và địa quật dần dung hợp, số lượng người biến dị này cũng bắt đầu tăng lên, bao gồm Vương Kim Dương - Nam Võ, Lý Hàn Tùng - Kinh Võ, Diêu Thành Quân - Quân đội...
Những người này, đều không ngoại lệ, tất cả đều xuất hiện biến dị trên thân thể.
Xương tuỷ của Vương Kim Dương bị ngọc hoá, Lý Hàn Tùng bẩm sinh hoàn thành rèn luyện xương sọ, Diêu Thành Quân lúc lên cấp bốn đã có thể phóng ra lực lượng tinh thần…
Những người này đều có một đặc điểm của Tông sư.
Phương Bình lúc này cũng có, cũng là một đặc điểm của Tông sư, khí huyết nhanh chóng được bổ sung, tôi thấy cũng chẳng cần thiết tra cứu cái gì."
Hoàng Cảnh bật cười nói: "Ông với tôi biết là được, đừng nói cho cậu ấy biết. Tôi đã quan sát cậu ấy một thời gian, cần cho cậu ấy một chút áp lực, không áp lực thì lấy đâu ra động lực. Ông nhìn cậu ấy xem, bây giờ gấp gáp cỡ nào. Phương Bình nói cậu ấy muốn tạo áp lực cho người khác, chúng ta cũng tạo chút áp lực cho cậu ấy, cũng khá phù hợp mà.
Có thể Phương Bình chính là Tông sư tiếp theo, không bức bách một chút không được."
Lý lão đầu cười híp mắt nói: "Đúng là như vậy, thỉnh thoảng cũng cần hù doạ cậu ta một chút. Sau này tìm cơ hội đưa cậu ấy đến phòng nghiên cứu, nhìn xem chúng ta nghiên cứu, giải phẫu người địa quật thế nào. Chà chà, cảm giác này, tôi nghĩ cậu ta sẽ rất có động lực nhanh chóng trở thành Tông sư…"
Hoàng Cảnh cười to, phương pháp này của lão Lý rất được!
Đưa Phương Bình đi phòng nghiên cứu nhìn, nhìn nhân viên nghiên cứu giải phẫu nhân loại địa quật, nhân loại địa quật lại nhìn không khác gì loài người, nói cho cậu ấy biết, đây là một trong những người biến dị của Trái Đất…
Hoàng Cảnh cũng có thể tưởng tượng được, thằng nhóc kia bị dọa đến mặt trắng xám, trong đầu sẽ nghĩ: trở nên mạnh mẽ mới có thể an toàn.
Loại tâm tư chủ động muốn trở nên mạnh mẽ này sao có thể tốt bằng bị động áp bức?
Hai ông già liếc mắt nhìn nhau, hài lòng cười cười, tuỳ khả năng học sinh thế nào thì có phương pháp dạy học tương ứng, mục đích của nhà trường chính là như vậy. Đối với Phương Bình, càng nên như vậy.
...
Phương Bình mới vừa bước ra khỏi cửa phòng làm việc của viện trưởng, nghe được tiếng cười truyền ra cách đó không xa, bỗng nhiên rùng mình một cái.
"Hai lão già ấy đang nói mình sao? Sao cứ có cảm giác bị người khác mưu hại ấy nhỉ!"
Phương Bình không tự nhiên lắc lắc đầu, gió thổi ngang qua, trong lòng hơi chột dạ.
...
Hiệu suất làm việc của Ma Võ, luôn luôn kinh người như vậy.
Hôm sau, Phương Bình nhận được câu trả lời của nhà trường, trên nguyên tắc, đồng ý đề nghị của Phương Bình, mở hệ thống cho vay điểm thưởng.
Đương nhiên, không phải vô hạn.
Điểm thưởng không cần tiền đổi ra, nhưng tài nguyên có hạn, mỗi năm, trường học có thể cho vay tối đa 100.000 điểm thưởng.
Mà 100.000 điểm thưởng này, quy đổi thành tiền, có giá trị cao tới 3 tỷ!
Đối với việc vận hành trang web và mở hệ thống mượn tiền như vậy, Phương Bình không phải không hề trả giá.
Thứ nhất, phải nhờ Lữ Phượng Nhu và Lý lão đầu đứng ra đảm bảo.
Thứ hai, nếu như Phương Bình ở trường học xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quyền sở hữu và vận hành trang web này sẽ thuộc về nhà trường, không do người nhà Phương Bình tiếp quản.
Thứ ba, kết toán hằng năm, nếu như tỷ lệ tổn thất trong khoảng 5%, cần đệ trình danh sách học sinh xảy ra chuyện, trường học sẽ không truy cứu, vượt quá 5%, công ty Viễn Phương cần phải chịu trách nhiệm bồi thường.
Thứ tư...
Vô số kể, nhà trường đưa ra rất nhiều hạn chế và quy định.
Bao gồm có thể kiểm tra sổ sách bất cứ lúc nào, kiểm tra xem điểm thưởng có cho học sinh mượn hay không, kiểm tra xem Phương Bình có giở trò gì trong đó hay không, còn phái người giám sát nữa.
Trang web mua hàng online nội bộ Ma Võ dần dần đi vào quỹ đạo, cũng không chỉ là phụ trách giao hàng nữa.
Về phần lợi tức cho vay, do công ty Viễn Phương phụ trách, báo cáo lại cho trường học, trường học trả lời, phần lợi tức thuộc về trường học, trang web có thể thu 10% làm phí quản lý trang web.
Vắt chày ra nước, không phải tác phong của Ma Võ.
Cho công ty Viễn Phương 10% lợi tức làm phí quản lý, theo Ma Võ, cũng không quá nhiều.
Vốn trường học không muốn dựa vào lợi tức để thu lợi nhuận từ học sinh, chỉ là vì bù lại cho tỷ lệ rủi ro sẽ xuất hiện nợ khó đòi, chung quy, những điểm thưởng này và tiền lợi tức, cuối cùng vẫn sẽ về tay học sinh.
...
Ma Võ cảm thấy 10% không nhiều, nhưng Phương Bình đang tính toán, xem cuối cùng nên thu lợi tức bao nhiêu.
Về phần thu lấy mỗi ngày 0.05%, đó là điều không thể thực hiện được, Ma Võ sẽ không cho phép Phương Bình thu lợi tức cao như vậy, chuyển đổi thành lãi suất hằng năm cũng cao tới 18% rồi.
Nhưng nếu mỗi ngày thu 0.03%, nghe thấy thì cực thấp… nhưng lãi suất hằng năm cũng hơn 10% rồi.
"Một năm 10%, nếu như làm tốt, một năm tiền lời thấp nhất cũng từ 10.000 điểm thưởng trở lên, trang web được chia 10%, vậy cũng được 1000 điểm thưởng rồi."
"Trên thực tế, trường học một năm kết toán một lần, mà trong thời gian này, không gian hoạt động vô cùng lớn, bao gồm hoạt động cho vay ngắn hạn. Sau khi tiền vốn tiền lời của cho vay ngắn hạn trả về, khoản đó lại trở thành tiền vốn. Nếu quản lý tốt, sau một năm, tiền lời có thể lên đến mấy ngàn điểm thưởng."
Phòng hậu cần.
Trong lòng Phương Bình tính toán một trận, ánh mắt sắp biến thành hình $ luôn rồi!
Mấy ngàn điểm thưởng, tương đương mấy chục triệu, hơn trăm triệu rồi.
Chỉ một mình Ma Võ bé nhỏ, phí quản lý trang web có bao nhiêu đâu chứ?
Nghĩ tới đây, Phương Bình nhỏ giọng nói: "Thầy ơi, thầy thấy lợi tức mỗi ngày 0.03% có cao hay không ạ?"
"0.03%?"
Nhất thời, Lý lão đầu vẫn còn đang tính toán xem lợi tức như thế là cao hay thấp, Phương Bình lập tức nói: "Rất thấp phải không ạ? Học sinh bình thường vay 100 điểm thưởng là cao lắm rồi, một ngày chỉ lấy lợi tức 0.03 điểm. Em nói thật, đây chính là mức lợi tức cực thấp, tính ra, một tháng còn chưa tới 1 điểm.
Có thể sớm mượn 100 điểm, học sinh cũng có thể từ cấp hai đột phá lên cấp ba.
Mà sau một tháng, 1 điểm này có là bao nhiêu?
Thầy, thầy thấy có phải chút lợi tức này chẳng đáng là bao hay không?"
Lý lão đầu hơi trầm ngâm nói: "Đúng là không cao lắm..."
"Thực ra cũng tương tương với việc nhà trường sớm dự chi 3 tỷ tài nguyên, nhưng em tin tưởng, 3 tỷ này tuyệt đối rất giá trị.
Có lẽ, sau một năm, Ma Võ có thể có thêm hơn mười vị học sinh lên cấp ba cấp bốn.
Cống hiến to lớn hơn cho nhân loại!
Mà những tài nguyên này không phải bỗng dưng không còn nữa, đến cuối năm kết toán, thanh lý khoản nợ, tài nguyên vẫn sẽ trở về trường học theo dạng khác, như vậy, hình thành một vòng tuần hoàn, nhà trường cũng không có bất kỳ tổn thất nào, ngược lại, còn có thể có danh tiếng tốt trong lòng học sinh…"
Lý lão đầu nhìn hắn không lên tiếng, Phương Bình lại cười nói: "Thầy ơi, về vấn đề liên quan đến chương trình khuyến mãi…"
"Ý của nhà trường, duy trì giá cả hiện tại, thuốc và binh khí ở Ma Võ đều có hạn, một khi em chạy chương trình khuyến mãi, vậy chẳng phải là…"
"Thầy ơi, nhà trường thiển cận biết bao! Em hỏi thầy nè, thuốc từ đâu ra ạ?"
Lý lão đầu sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút nói: "Tài nguyên chủ yếu lấy từ địa quật."
"Đó chẳng phải đúng vậy sao. Học sinh tiêu hao nhiều tài nguyên, tiến bộ nhanh, có phải là sẽ chạy xuống địa quật phấn đấu trả nợ hay không? Cứ như vậy, tài nguyên tự nhiên sẽ được bổ sung lại…"
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Binh khí hợp kim từ đâu mà có hả thầy?"
"Cũng cần phải có tài nguyên từ địa quật…"
"Vậy cũng cùng một nguyên lý trên! Hơn nữa, chế tạo binh khí hợp kim cần sức lao động phải không? Ma Võ chúng ta bình thường cũng không chế tạo số lượng lớn, mà do nhân công rèn đúc.
Chủ yếu do học sinh Học viện Chế Tạo làm, nhưng mà học sinh Học viện Chế Tạo bình thường cũng không quá thích làm những chuyện này.
Bọn họ ở trường học, nhưng trong đầu cũng toàn nghĩ đến tương lai nên đi làm ở công ty nào…”