Chương 425: Chuẩn bị đột phá
“Em nghĩ nhiêu đó rất nhiều rồi hả?”
Lão Lý lắc đầu nói: “Một thành Thiên Môn, hiện tại phát hiện có 14 võ giả cao cấp!”
“Nhiều vậy sao!”
“Có thể tưởng tượng được, Ma Đô địa quật mười ba thành rốt cuộc có bao nhiêu võ giả cao cấp, e là gần 200 người!”
Lão Lý trầm tiếng nói: “Vì vậy nhân loại bình định một địa quật, vấn đề không lớn nhưng thương vong tuyệt đối vô cùng nghiêm trọng, có lẽ sẽ tổn thất hơn nửa, ít nhất cũng bình định được hai địa quật cũng là đến cực hạn rồi.
Mà ở Hoa Quốc có 22 cửa khẩu địa quật... không rất nhanh sẽ là 23 cái.”
“Ngoại quốc thì sao? Bọn họ chống đỡ thế nào?”
“Người ta cũng có Tông sư cường giả, em cho tẳng chỉ có Hoa Quốc mới có Tông sư? Đương nhiên có những quốc gia diện tích nhỏ, nhưng rất nhiều nơi, năm sáu quốc gia cùng trông coi một cửa vào địa quật, dù sao cũng không có áp lực lớn như chúng ta.
Hơn nữa, địa quật phân bố có liên quan với nhân khẩu.”
“Ý của thầy là...”
“Người càng nhiều, cửa vào địa quật càng nhiều.” Lão Lý thở dài nói: “Năm đó chúng tôi cho rằng người nhiều sức mạnh lớn, vì vậy mới không e dè gia tăng nhân khẩu.
Kết quả phát hiện, người càng nhiều, cửa vào địa quật xuất hiện càng nhanh, sau đó khẩn cấp yêu cầu ngừng lại mới có...”
“ Kế hoạch hóa gia đình?”
“Đúng.”
Phương Bình trợn mắt há mồm, chính sách quốc gia, không thể tra rõ.
Nghĩ đến đây, Phương Bình lập tức nói: “Vậy dân số của các quốc gia giáp với chúng ta cũng không ít...”
“Cường giả người ta cũng không ít, em nghĩ thế nào? Bọn họ không giống chúng ta, chúng ta lựa chọn hạt giống bồi dưỡng trên toàn quốc, bọn họ chèn ép cấp thấp nhất, bồi dưỡng một nhóm cao cấp.
Mười tám thánh địa của đối phương thật ra đang trấn áp mười tám cửa vào địa quật, thánh địa của bọn họ chính là một tông phái lớn.
Mười tám thánh địa, cường giả Tông sư cao cấp không dưới 200 người!”
Phương Bình lại líu lưỡi, không cách nào nhìn thẳng, mười tám thánh địa của người Ấn Độ lại là mười tám cửa vào địa quật.
Không ngờ, cái gọi là phật môn trấn ma cũng không tính là nói khoác?
“Nhưng thánh địa không phải những năm gần đây mới xuất hiện sao...”
“Chỉ là nói như vậy thôi, thánh địa vẫn là thánh địa, nhưng cường giả của thánh địa lẽ nào sẽ không ra ngoài, ra ngoài, đặt một cái miếu trên khu vực có lối vào địa quật, đó chính là ranh giới trấn giữ của một thánh địa nào đó, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Phương Bình vội vàng gật đầu, có chút vui mừng nói: “May mà chúng ta sinh ở Hoa Quốc, nếu không có thể bị chèn ép rồi?”
Lão Lý cười nói: “Vì vậy Hoa Quốc mới có thể có càng nhiều Tông sư cường giả.”
Phương Bình lại gật đầu, sau đó lại cũng lão Lý nhìn nhiều vật khác.
...
Bước ra khỏi sở nghiên cứu, Phương Bình cảm giác mình thu hoạch rất lớn.
Biết được nhiều bí ẩn, thấy được rất nhiều đồ vật mà bình thường không thể thấy.
Bao gồm nhân loại địa quật!
Còn mấy phút trước khi rời khỏi sở nghiên cứu, Phương Bình may mắn được chạm vào nhân loại địa quật khi người đó đang được mang vào phòng thực nghiệm, người con gái rất đẹp, sờ vào cũng có cảm giác có da có thịt, chỉ là quá dữ rồi.
Phương Bình chỉ chạm một cái mà thôi, vậy mà đối phương lại gửi đến cậu ánh mắt sát khí, suýt nữa bạo động nhào lên giết cậu.
Kết quả lão Lý dùng một bạt tai tát cô gái đó thành thịt nát, lúc đó mới khiến trái tim bé nhỏ của Phương Bình đập lại bình thường.
Ra khỏi sở nghiên cứu, lão Lý lắc đầu nói: “Yếu, quá yếu, suýt nữa bị một võ giả địa quật đã bị khống chế toàn thân giết chết, em có thấy mất mặt không hả?”
“Cô ấy có lẽ là võ giả trung cấp phải không?”
“Đỉnh cấp ba.”
“Đỉnh cấp ba...” Phương Bình lẩm bẩm nói: “Ánh mắt thật dọa người.”
“Nói nhảm, là võ giả địa quật giao chiến với đại quân chúng ta, giết người không chớp mắt, em cho rằng bọn họ là võ giả tà giáo, chưa chắc giao thủ mấy lần hay sao?”
Võ giả của tà giáo chưa chắc có cơ hội giao thủ với người khác.
Nhưng võ giả của địa quật với võ giả nhân loại, đại quân nhân loại giao chiến không phải chỉ một hai lần, đây mới là cường giả chân chính từ trên chiến trường bước ra.
Phương Bình bây giờ chỉ có thể được xem là chim non, khí huyết mạnh hơn một chút so với các võ giả khác, nhưng khi gặp phải võ giả giết người như ngóe này, cảm thấy dọa người cũng rất bình thường.
Lão Lý lên xe, thở dài nói: “Sát khí, giết nhiều một chút thì không vấn đề gì, không tính là quá khó, vào địa quật, giết tầm tám trăm, nghìn người, ánh mắt của em cũng có thể giết người.”
Phương Bình không lên tiếng, lão Lý bắt đầu ngủ gật, nói mớ: “Nhóc con, tranh thủ thở đi, ở trường có em là có hy vọng trở thành Tông sư nhất.”
Phương Bình đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn.
Lão Lý nhìn cậu với con mắt khác xưa, vừa là áp lực, vừa là cố ý kích thích cậu, chính là hy vọng cậu nhanh chóng trở thành Tông sư.
Nhưng tự cậu biết, nếu như điểm tài phú của cậu không đủ, trở thành Tông sư không biết là chuyện của năm nào tháng nào.
“Phải kiếm được tiền mới được!”
Lão Lý bên cạnh suýt nữa giận tức chết, ông nội nó, tên nhóc cậu biết phân rõ nặng nhẹ hay không?
Lão tử dẫn cậu xem như vậy chính là nói với cậu, Võ Đạo quan trọng nhất, kiếm kiền là thứ yếu!
Đương nhiên, kiếm tiền cũng quan trọng, dù sao thì tu luyện cấp ba cũng phải có rất nhiều tài nguyên, nhưng điều kiện tiên quyết là gia tăng thực lực.
Phương Bình lại không suy nghĩ nhiều như vậy, cậu nghĩ kiếm tiền chính là phương thức gia tăng thực lực nhanh chóng, không có gì sai cả.
...
Từ sở nghiên cứu về trường học, Phương Bình dường như không chút biến đổi.
Mấy ngày gần cuối tháng 5 Phương Bình cũng không làm gì khác, ngoại trừ mua một vài loại thuốc Cường Thân Dịch, Thối Thể Đan, Đoán Thể Đan, tốc độ tôi cốt của Phương Bình vẫn chậm như cũ.
Lão Lý thấy mấy lần cũng im lặng.
Từ đầu tháng 5, Phương Bình bước vào cấp ba trung kỳ, đến cuối tháng 5, thời gian gần một tháng, số lượng tôi cốt của Phương Bình gần như không có thay đổi.
Điều này nằm ngoài dự liệu của mọi người!
...
Ngay cả Lữ Phượng Nhu không cả tháng 5 cũng không hề lộ diện, cuối tháng cũng tìm đến Phương Bình.
Bên cạnh cảng Tị Phong.
Triệu Tuyết Mai, Trần Vân Hi, Phương Bình, ba người đều có mặt ở đó.
Nhìn ba người, Lữ Phượng Nhu chậm rãi nói: “Tuyết Mai hơn một tháng này tiến bộ rất nhanh, từ khi bước vào cấp hai đến bây giờ tôi được 98 đốt, bước vào cấp hai trung kỳ, rất nhanh có thể bước vào cao kỳ.”
Triệu Tuyết Mai cười nói: “Là nhờ sự giúp đỡ của cô...”
Lữ Phượng Nhu sờ tay, cắt lời cô, trầm giọng nói: “Nhanh chóng sẽ vào tháng 6, hiện tại em còn thiếu 28 đốt xương mới có thể bước vào đỉnh cấp hai, xem ra trước khi vào địa quật là không có hy vọng, tranh thủ một chút, trước khi vào học kỳ sau bước vào đỉnh cấp hai.”
Triệu Tuyết Mai vội vàng gật đầu, cô là võ giả tôi cốt một lần, có thể trước khi khai giảng năm hai đạt đến đỉnh cấp hai đã vô cùng kinh người rồi.
Xem ra năm hai cô có thể bước vào cấp ba.
Sau đó cách thời gian tốt nghiệp còn chưa đến ba năm, thì cấp bốn cô cũng có thể thử đột phá.
“Trần Vân Hi... tạm được, tôi cốt 115 đốt, dựa theo tốc độ này, trước khi hết tháng 6 cũng có thể bước vào đỉnh cấp hai rồi.”
Tháng 4, Lữ Phượng Nhu trực tiếp hạ tử mệnh cho Trần Vân Hi, khi tháng 4 kết thúc mà tôi cốt không đến 100 đốt, cứ rời đi.
Chưa hết tháng 4 Trần Vân Hi đã tôi được 100 đốt.
Tháng 5 tốc độ vẫn nhanh như cũ, tháng tiếp theo tôi được 15 đốt, nếu không có gì bất thường thì khi tháng 6 kết thúc chắc chắn có thể đạt đến đỉnh cấp hai rồi.
Trần Vân Hi cúi thấp đầu không nói gì.
Lữ Phượng Nhu lại nhìn Phương Bình, khẽ cau mày nói: “Đầu tháng năm, em bước vào cấp ba trung kỳ, hiện tại đã qua một tháng rồi, cơ thể của em xuất hiện vấn đề gì sao?”
Phương Bình lắc đầu, lập tức nói: “Cơ thể em rất tốt!”
“Vậy sao em...”
Phương Bình biết Lữ Phượng Nhu nói gì, liền giải thích nói: “Thưa cô, xương cột sống tổng cộng 26 đốt, em muốn rèn luyện xong trong một lần!”
Con ngươi của Lữ Phượng Nhu khẽ co lại, ngưng thần nói: “Vì vậy gần đây em chủ yếu đang tôi thể, tôi mạch?”
“Vâng.”
“Em có biết, tôi luyện xương cột sống một lần có biết bao nguy hiểm, bao nhiêu khó khăn không, vì sao lại có suy nghĩ như vậy?”
Phương Bình lại giải thích lần nữa: “Trước đó em muốn đơn độc rèn luyện một hai đốt xương sống, nhưng sau khi rèn luyện, em luôn cảm thấy cơ thể không thoải mái, cột sống khó chịu ngay cả động võ cũng đau...”
“Vấn đề này võ giả cấp ba trung thường gặp, có lẽ không sao.”