Chương 426: Chuẩn bị đột phá (2)
Phương Bình lắc đầu nói: “Em lo lắng trước khi vào địa quật, em vẫn chưa bước vào cấp ba trung kỳ, vậy thì xương cột sống của em vẫn chưa rèn luyện xong, chiến lực ngược lại sẽ giảm đi nhiều, vì vậy hoặc là không rèn luyện, hoặc là trong thời gian ngắn phải rèn luyện xong.
Tôi cốt với khí huyết còn liên quan đến thể chất.
Gần đây em mua không ít thuốc, chủ yếu là tôi thể, thể chất tăng cao, khí huyết của em cũng được kéo dài, bế quan mấy ngày có lẽ có thể rèn luyện xong xương cột sống chỉ trong một lần.
Như vậy, em có thể bước thẳng vào cấp ba cao kỳ, mà không cần phải trải qua thời gian này.”
“Rèn luyện xương cột sống chỉ trong một lần...”
Lữ Phượng Nhu trầm giọng nói: “Em có biết, cái này tốn bao nhiêu khí huyết, bao nhiêu tinh lực không? Em đừng hành động lung tung!”
26 đốt xương cột sống, bình thường người rèn luyện xương cột sống, giống như Tạ Lỗi bọn họ, rèn luyện xong một đốt đã tiêu hao khí huyết trên ngàn cal.
Rèn luyện xong 26 đốt xương, ít nhất cần tiêu hao khoảng 30 ngàn cal khí huyết.
Hơn nữa, đây là rèn luyện theo thời gian, chia từng giai đoạn.
Trong đó còn có tiêu hao tinh lực, tiêu hao thể lực...
Phương Bình muốn rèn xương trong một lần duy nhất, chuyện này nếu như là người thường thì không thể hoàn thành, dùng thuốc cũng không thể hoàn thành, ngoại trừ bản thân ở trong mỏ năng lượng.
Nếu ở trong môi trường đó có lẽ có thể làm được.
Mấu chốt là từ trước đến giờ chưa có võ giả nào thử qua. Nếu võ giả sơ cấp có thể tu luyện ở trong mỏ năng lượng, con gái của cường giả cấp chín cũng sẽ không chết thảm như vậy.
Phương Bình cười ha ha nói: “Thưa cô em cảm thấy không vấn đề gì, em có thiên phú tốt.”
“Em...”
Lữ Phượng Nhu liếc nhìn cậu, khẽ hừ một tiếng.
Bà biết lực lượng tinh thần của Phương Bình hơn những người khác.
Nhưng chuyện xương tủy tựa thủy ngân, vẫn là do bà nói với Phương Bình, đến ngay cả bản thân Phương Bình cũng không ý thức được điều này, lấy ra đâu tự tin này.
“Cô yên tâm, nếu thật không được cũng không phải là không rèn luyện được thì đi đời đâu, cùng lắm thì không rèn luyện vài đốt thôi, cũng không có ảnh hưởng gì.”
Xương cốt mặc dù có thể phân đốt ra rèn luyện, nếu Phương Bình rèn luyện một lần không hết được, cũng không chết nổi.
Cho nên lần này Phương Bình muốn một lần rèn luyện xong, cũng là vì muốn thử một chút, rút ngắn thời gian thích ứng.
Xương cột sống đối với con người rất quan trọng, võ giả giai đoạn này rèn luyện xương cột sống, mỗi lần rèn luyện xong một đốt đều sẽ có một thời gian ngắn để thích ứng.
Nói ra thì không dài, rèn luyện một đốt xương cột sống cũng chỉ cần hai ngày để thích ứng.
Nhưng 26 đốt thì thời gian thích ứng phải hơn một tháng.
Điều này, mãi đến sau này Phương Bình mới biết được.
Vì vậy sau khi rèn được hơn nửa đốt xương đầu tiên, Phương Bình cảm thấy không dễ chịu cho lắm, cho nên cậu thay đổi phương pháp.
Một tháng qua, khí huyết của cậu chủ yếu dùng để rèn thể rèn mạch.
Trên người có hơn 24 triệu tiền mặt, gần như bị tiêu sạch sẽ.
Điểm tài phú, lúc này cũng chỉ còn lại 3 triệu.
Đương nhiên, xương cột sống của cậu trong quá trình này cũng có tiến triển, mặc dù không có đốt nào đã được rèn xong, nhưng 26 đốt xương sống, dưới tác dụng của những viên thuốc Thối Thể Đan, Đoán Thể Đan cũng có chút tiến độ.
3 triệu điểm tài phú đơn thuần dựa vào hệ thống để tôi cốt chưa chắc đủ.
Phương pháp của Phương Bình là bế quan mấy ngày, dựa vào khí huyết của bản thân đến rèn luyện, dùng hệ thống gia tăng khí huyết và lực lượng tinh thần.
Như vậy phải dùng rất nhiều thời gian, nhưng tôi cốt đều sẽ tự hoàn thành, mà không cần nhờ vào hệ thống.
Một mặt là tiết kiệm được điểm tài phú, mặt khác Phương Bình cũng ý thức được một vài vấn đề.
Hệ thống giúp đỡ tôi cốt, cậu không phải để bản thân thử nghiệm, lực khống chế xương cốt cũng không bằng người khác, sau này còn cần không ít thời gian để giải quyết di chứng này.
Nếu đã như vậy, còn không bằng tự mình tôi cốt.
Lữ Phượng Nhu vẫn cau mày, Trần Vân Hi cũng ngước đầu lên nhỏ tiếng nói: “Cậu muốn tôi luyện xương cột sống trong một lần? Rất nguy hiểm đó...”
Phương Bình không cho là đúng, cười nói: “Có thể có nguy hiểm gì, không sao.”
Lữ Phượng Nhu thở dài một hơi, mở miệng nói: “Nếu em thật sự muốn làm như vậy, vậy thì đến phòng năng lượng hoặc dứt khoát đến Khí Huyết Trì.”
Phương Bình vẻ mặt đau khổ: “Thôi bỏ đi, quá đắt, em gánh không nổi.”
Lần tôi cốt này, Phương Bình cũng đã nghĩ kỹ rồi, hoặc là tiêu hết điểm tài phú, hoặc là rèn luyện hoàn thành 26 đốt xương, mới có thể kết thúc.
Thời gian có thể kéo dài ba đến bốn ngày.
Một ngày ở phòng năng lượng là 240 điểm thưởng, cậu không chi nổi.
“Mượn, trang web do em chủ trì, lẽ nào điều này cũng không hiểu sao?”
“Cô, em cảm thấy không cần lãng phí như vậy...”
Phương Bình là cảm thấy thật lãng phí, nếu như tiêu ba ngày thì là 720 điểm thưởng, hơn 20 triệu.
Không có phòng năng lượng cũng giống như vậy.
“Em không hiểu.” Lữ Phượng Nhu lắc đầu nói: “Tác dụng của phòng năng lượng, khi em ở thời kỳ đỉnh phong em sẽ không rõ, nhưng khi em mệt mỏi, hiệu quả sẽ rất rõ ràng!”
“Cô...”
“Tự đi mượn 1000 điểm thưởng, có thể mượn vì sao không mượn? Có chết ở địa quật cũng không cần trả lại, vì vậy trước khi vào địa quật có thể mượn được bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu.”
Phương Bình đột nhiên không phản bác được, cô nói thật có đạo lý!
Chẳng trách!
Chẳng trách hai hôm trước phê duyệt cho võ giả cấp ba vay mượn, hễ là võ giả cấp ba vào địa quật đều có thể được mượn vô hạn, ngược lại, những võ giả nào gần đây không dự định xuống địa quật, đều dựa vào nhu cầu để mượn.
Mọi người có lẽ đều nghĩ như vậy.
Lỡ chết ở địa quật vậy thì cũng không cần trả lại, ai thèm quan tâm mình đã mượn bao nhiêu.
Không chết, một lần xuống địa quật thì một chút lợi tức kia cũng không tính là gì.
Trước kia Phương Bình nghĩ điều này thật lãng phí, nhưng lúc này đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Nên mượn một chút, huống hồ em còn có quyền lợi không cần trả lãi, làm gì không dùng.”
Trước kia không dùng là có liên quan đến mượn điểm thưởng nhưng không được tăng điểm tài phú.
Nhưng đợi cậu thanh toán khoản nợ này, thì điểm tài phú sẽ được bổ sung lên.
“Vậy em đi mượn một ít điểm thưởng, sau đó chuẩn bị tôi cốt.”
“Đến lúc đó nói với tôi một tiếng.” Lữ Phượng Nhu nói một câu.
Phương Bình gật đầu.
Lữ Phượng Nhu suy nghĩ một chút nói: “Một khi bước vào cấp ba cao kỳ, thì cũng nên chuẩn bị tu luyện chiến pháp.
Chiến pháp của em hiện tại vẫn là cảnh giới cấp một thấp nhất.
Hơn nữa chiến pháp em biết cũng vô cùng ít, một môn Vân Bộ, một môn Bạo Huyết Cuồng Đao, những cái khác cũng không có.
Một khi em đạt đến cấp ba cao kỳ, khí huyết gần ngàn cal, thì ngay cả lực khống chế sức mạnh của bản thân cũng khó, hiện tại em có thể bạo phát khí huyết trên trăm cal, nhưng đến cấp ba cao kỳ chưa chắc vẫn có thể làm được.
Đến lúc đó, thể chất của em càng mạnh, tôi cốt càng nhiều, khí huyết thông suốt toàn thân, hoàn thành một vòng tuần hoàn.
Lúc này, khí huyết bạo phát sẽ giảm bớt.”
Lữ Phượng Nhu thấy Phương Bình không nghe hiểu, lại nói: “Nghĩa là, tới lúc đó, uy lực chiến pháp của em cũng vẫn như vậy. Ở cấp ba trung kỳ, em cần bạo phát chiến pháp gần 100 cal khí huyết, nhưng đến cấp ba cao kỳ, em chỉ cần bạo phát được uy lực chừng 30 cal hoặc 40 cal khí huyết là được.
Lúc này, em ở cấp ba trung kỳ có thể bạo phát trăm cal khí huyết, nhưng lên cấp ba cao kỳ có lẽ chỉ có thể bạo phát 50 cal thôi, hiểu chưa?”
Phương Bình gật đầu, cũng có hơi buồn bực nói: “Nói như vậy, đến cấp ba cao kỳ em có thể ngay cả sức mạnh nhập môn cũng chưa chắc có thể nắm vững được?”
“Đúng.”
Cái gọi là nắm vững sức mạnh của võ giả, đại chiêu tung ra ít nhất phải có thể bạo phát được 10% khí huyết hiện tại.
Cảnh giới tăng cao, khí huyết cũng tăng lên, mức độ nắm vững sức mạnh cũng sẽ tăng lên.
Một khi Phương Bình bước vào cấp ba cao kỳ, những chiêu thức khó khăn lắm mới miễng cưỡng được xem như đòn sát thủ của cậu trước đó có thể sẽ bị hạ cấp, trở thành chiêu thức tầm thường của cảnh giới cấp ba cao kỳ.
“Em hiểu rồi.” Phương Bình tính toán một chút, mở miệng nói: “Cô, ngày mai em sẽ bắt đầu bế quan tôi cốt, nếu thuận lợi, ba bốn ngày sau em có thể đạt được cấp ba cao kỳ.
Dùng mười ngày nửa tháng tu luyện chiến pháp, không biết có kịp vào địa quật không.”
“Không sao, nếu muộn hai ngày, tôi sẽ yêu cầu nhà trường kéo dài thêm hai ngày.”
Lữ Phượng Nhu cũng không quá để ý, vào địa quật là vì rèn luyện sinh viên, không phải là bảo các em đi chết.