Chương 466: Trời tối xin nhắm mắt (2)
Sau khi suy nghĩ kỹ lợi và hại, Phương Bình đã có quyết định.
Không tập kích ở phía sau, Phương Bình đi đường vòng ra phía trước, khoảng cách cách vị võ giả kia không tới 100m, Phương Bình tựa người dưới một cây đại thụ, nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, cố gắng khống chế sao cho nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Cảm giác được hạt năng lượng hơi ngừng lại một chút, sau đó chầm chậm di chuyển qua phía Phương Bình.
Khoảng cách Phương Bình khoảng 30m, đối phương hẳn có thể rõ ràng nhìn thấy Phương Bình, động tác lại càng nhẹ nhàng hơn.
30m, trong bóng đêm, võ giả cấp ba không thể nhìn thấy. Đây cũng là kinh nghiệm nhiều năm của mọi người.
Phương Bình cũng không nhìn hắn, quay lưng lại với đối phương, nhưng cậu dùng lực lượng tinh thần cảm giác được.
Lực lượng tinh thần của cậu không thể ngoại phóng tạo áp chế, nhưng có thể tự do thả ra ngoài, như sợi tơ để dò xét năng lượng.
"Đó là võ giả cầm thương…"
Phương Bình đưa ra phán đoán, trong tay đối phương cầm theo vật thể hình trường côn, lúc này đã bắt đầu súc thế, hạt năng lượng bắt đầu lưu động trên vũ khí.
"Xạ thủ cầm cung và võ giả cầm đao ở tại chỗ cố thủ, tên này tự tin vào thực lực của hắn, đơn độc đi săn giết mình…"
Nghĩ những chuyện này, trường đao trong tay cậu cũng đã tìm được góc độ công kích.
Đối phương vẫn nhẹ nhàng di chuyển về bên này, hiển nhiên nghĩ có thể thoải mái giết chết Phương Bình.
Mà Phương Bình vẫn đợi đến khi đối phương di chuyển đến nơi cách mình khoảng 10m, bỗng nhiên dưới chân hơi động, thân người xuất hiện giữa không trung.
Cùng lúc đó, trường thương của đối phương phóng ra như sét đánh, đâm trúng thân cây, khiến thân cây nổ tung.
Phương Bình vẫn đang chờ cơ hội này, thừa dịp đối phương tung chiêu, trường đao lóe lên ánh hào quang đỏ ngầu nhanh chóng hạ xuống, nhắm ngay đầu đối phương!
Đối phương gầm dữ dội một tiếng, rút thương về, cấp tốc đánh trả.
Phương Bình mặc kệ hắn đón đỡ hay là phản kích, ánh hào quang trên trường đao đỏ ngầu, bùng nổ ra tia sáng chói mắt, cũng mặc kệ chém trúng đầu hay trúng trường thương, chỉ biết cậu phải chém xuống không ngừng!
Đối phương bị liên hoàn trảm của Phương Bình chém đến mức tạm thời không thể giáng trả, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục phòng thủ.
Võ giả cấp ba có mạnh hơn nữa cũng có mức độ, nếu 10 đao vẫn không giết được hắn, Phương Bình khó chạy!
Kết quả, hắn ta chờ Phương Bình trảm liên tục mấy chục đao, đối phương cũng hơi sững sờ một chút.
Lần này, chính là cơ hội Phương Bình vẫn luôn chờ đợi.
Trong lúc đối phương ngơ ngác chớp mắt, trong miệng Phương Bình bỗng nhiên bắn ra một mũi tên máu thẳng vào viền mắt đối phương!
Lúc này, đối phương đang phòng thủ đại chiêu của Phương Bình, nhìn thấy mũi tên máu bắn mạnh đến, phản ứng đầu tiên chính là hơi nghiêng đầu, né khỏi mũi tên máu đó, tránh bị máu bắn tung tóe, cảnh trở tầm mắt.
Vừa nghiêng đầu, vị trí công kích của mũi tên máu đã đổi từ viền mắt thành gò má, đối phương vẫn chưa cân nhắc đến việc rút lui để tránh hoàn toàn mũi tên máu.
Cũng chính vì lựa chọn sai lầm này, sau một khắc, mũi tên máu như lưỡi dao sắc bén, chớp mắt xuyên thấu qua gò má của hắn, tiếp theo, mũi tên máu tiếp tục đâm sâu vào đại não phía sau gò má!
"A!"
Một tiếng gào lên đau đớn, khiến trường thương trong tay đối phương hơi ngưng lại, Phương Bình không chút do dự, quát lên một tiếng lớn, trường đao như bóng, nháy mắt chém đứt cổ đối phương!
"Phập!"
Trong bóng tối, một vật hình cầu bay ngang ra.
Phương Bình vội vàng nắm được trường thương, vội vã lục soát trên người đối phương, đến khi tìm được một cái túi tiền, cậu nhanh chóng nhét vào trong lồng ngực, lại lấy huy chương trên ngực đối phương xuống, đây chính là bằng chứng giết địch.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, Phương Bình bỗng nhiên chạy nhanh đến nơi đầu đối phương lăn xuống, cắn răng một cái, một cước đạp xuống, âm thanh "rắc rắc rộp" truyền đến.
Huyết Tiễn Thuật là bí thuật của cậu, cũng không thể để người còn lại biết được rốt cuộc tên này đã chết như thế nào.
Sau một khắc, Phương Bình nhanh chóng rời đi, biến mất tại chỗ trong chớp mắt.
Ngay lúc cậu vừa biến mất không lâu, hai vị võ giả một nam một nữ đã chạy tới.
Chờ đến khi nhìn rõ thi thể không đầu dưới đất, hai người hốt hoảng biến sắc, tựa lưng vào nhau, cảnh giác quan sát bốn phía.
…
Đối với phản ứng này của hai người, Phương Bình cũng không thèm quan tâm.
Tìm một chỗ mới, Phương Bình nhìn chung quanh một hồi, ở trên cây đại thụ đánh dấu vài vết đao, nhanh chóng gạt đám lá rụng dưới đất, đào nhẹ một cái hố, chôn thanh trường kiếm và trường thương xuống.
"Hy vọng sẽ không lạc đường, hy vọng có thể tìm về được nơi này, tuyệt đối đừng để mất."
Phương Bình khẩn cầu vài câu, mất thanh trường kiếm cũng đỡ, chứ thanh trường thương này ít nhất cũng là hợp kim cấp D, thậm chí có khả năng đạt đến độ cứng của hợp kim cấp C. Báng thương đều được chế tạo bằng kim loại, trọng lượng ít nhất trên 15kg.
Đây mới thực sự là hàng tốt giá tốt, tính ra còn đáng giá hơn cả Phượng Chủy Đao, mất thanh trường thương này, chắc Phương Bình sẽ khóc thét lên mất.
Chôn xong trường thương và kiếm, Phương Bình cắn răng nói: "Ông đây chém chết võ giả cấp bốn, lần này, để xem mấy người còn lời gì để nói!"
Ném xuống lời này, Phương Bình xoay người, quay về hướng vừa mới chạy đi hồi nãy.
Hiện tại, khả năng hai người còn lại chia nhau ra không lớn. Buổi tối, xạ thủ bắn cung trong rừng, thực lực sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, võ giả cầm đao đã tiêu hao không ít khí huyết, muốn giết bọn họ, cũng chỉ có đêm nay mới có cơ hội này. Chờ đến ban ngày, ưu thế của Phương Bình sẽ giảm đi rất nhiều.
...
Rất nhanh, trong rừng rậm xuất hiện một màn ta chạy ngươi đuổi kinh điển.
Phương Bình sống dai như con gián đánh hoài không chết, không ngừng tập kích hai người đang truy đuổi, một đòn không trúng, cậu nhanh chóng lùi về sau, chẳng mấy chốc lại biến mất trong rừng.
Mặc dù bị đối phương cuốn lấy, trên người có nhiều vết thương, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, không có gì to tát, đến khi dây dưa được hai ba tiếng, hai vị võ giả cấp bốn cũng tiêu hao gần hết khí huyết rồi.
Lúc này, ý nghĩ duy nhất của hai vị võ giả địa quật cấp bốn chính là lui ra khỏi rừng cây này!
Gặp phiền toái lớn rồi.
Phương Bình vừa gặp bọn họ liền mở hack, trước trước sau sau, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã bật hack bao nhiêu lần rồi.
Nhưng mỗi lần gặp nhau, khí huyết đối phương đều rất sung mãn.
Hai người mở miệng nói gì đó với nhau, mặc dù Phương Bình nghe không hiểu, nhưng suy đoán được, có lẽ bọn họ nói mình "bật hack" các kiểu.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán.
Hai người này chắc cũng sợ hãi, cường giả cấp sáu tiêu hao hết khí huyết cũng sẽ không khôi phục nhanh được như vậy.
...
Cuộc truy đuổi vẫn kéo dài đến tận đêm khuya, dựa theo phỏng đoán của Phương Bình, có lẽ trời sắp sáng rồi.
Lúc này, Phương Bình cũng rất uể oải, thương tích chằng chịt khắp người, nội phủ cũng bị thương nghiêm trọng.
Hai vị võ giả cấp bốn cũng không phải là đối tượng cậu có thể tùy ý đánh lén, có mấy lần đối phương cố ý giả vờ không biết. Lần nguy hiểm nhất là khi vị nữ cung thủ kia dùng dao găm kém chút đâm vào tim Phương Bình.
Cũng may cậu mặc giáp da, chống đỡ được một phần, dù là như vậy, giáp da của Phương Bình cũng bị đâm thủng, ngực bị dao găm cắm vào một chút.
...
"Phù phù!"
Phương Bình kịch liệt thở hổn hển, lẩm bẩm nói: "Nhất định phải giết bọn họ trong tối nay, ban ngày có thể sẽ có càng nhiều võ giả địa quật tiến vào… Có lẽ mình đã tiến vào khu vực hoạt động của bọn họ rồi."
"Đánh giết 3 võ giả cấp bốn... đánh giết vượt cấp, chờ khi nào Đại Sư Tử chém được ba vị Tông sư mới có quyền khinh bỉ mình!"
Phương Bình vẫn rất căm giận, hiển nhiên vẫn bất mãn vì chuyện xảy ra ban sáng, hại mình phải lưu vong cả ngày… Như vậy thôi thì không nói, quan trọng là tiêu hao điểm tài phú nhiều đến đáng sợ!
Lực lượng tinh thần và khí huyết đều cần phải bổ sung, mỗi lần tiêu hao hết khí huyết và lực lượng tinh thần, là mỗi lần phải dùng gần 1,5 triệu điểm tài phú.
Một đêm này, Phương Bình trước trước sau sau bổ sung 8 lần.
Thêm vào lượng tiêu hao trước đó, tính ra cậu đã dùng hơn 13 triệu điểm tài phú.
Lần trước tiêu hao như thế, chính là khi đánh giết vị đại truyền giáo kia.
Đương nhiên, Phương Bình cảm giác mình rất nhanh sẽ có thể bổ sung lại, ba đại võ giả cấp bốn, trên người có không ít thứ tốt, chỉ riêng vũ khí, đại khái cũng có thể bù lại tổn thất của mình rồi.
"Giết hai người bọn họ, mau chóng về thành Hy Vọng, bây giờ đi về cũng không sợ mất mặt... Sợ là sợ..."
Trong mắt Phương Bình ánh lên một tia lo âu, sợ cái gì? Sợ là sợ không tìm được đường về!
Hình như cậu đã đi một đường rất dài vào núi rừng, trời tối, lại còn chạy loạn khắp nơi, thật sự có thể nhận biết phương hướng đi về sao?