Toàn Cầu Cao Võ

Chương 498: Làm được chân chính cùng cấp vô địch

Chương 498: Làm được chân chính cùng cấp vô địch
“Võ giả, mặc kệ là sơ cấp đột phá lên trung cấp, hay là trung cấp đột phá lên cao cấp, đều cần tinh khí thần hợp nhất, tạo ra thế vô địch.
Ý tôi chính là cường giả trong cường giả!
Đạo sư của em tự xưng Võ Vô Địch, cũng bởi vì điểm này, bà ấy muốn tạo ra thế như cầu vồng, lần lượt đột phá ràng buộc, trở thành Tông sư.
Nhưng có lẽ bà ấy vẫn còn hơi thiếu thiếu một chút, ở đỉnh cấp sáu vẫn chưa có được khí thế vô địch!
Nếu em muốn trở thành võ giả đỉnh cấp ba vô địch trong số cường giả, muốn trở thành võ giả cấp bốn mạnh mẽ, vậy thì đi khiêu chiến.
Tôi biết, em ở địa quật giết qua võ giả cấp bốn, về việc giết cấp năm, tôi cũng nghe nói một lần, thằng nhóc em không có khả năng này.
Nhưng mà võ giả địa quật cấp bốn…”
Lý lão đầu suy nghĩ một chút nói: “Võ giả địa quật cấp bốn thực ra không yếu, nhưng đừng so sánh võ giả địa quật cấp bốn với võ giả nhân loại cấp bốn.”
"Vì sao?"
"Bởi vì chúng ta có áp lực."
Chỉ đơn giản như vậy, Lý lão đầu thở dài nói: “Võ giả trung cấp như chúng ta đều nhờ chém giết võ giả địa quật mà thành, chỉ một số rất ít, hoặc nên nói hầu như không có vị võ giả cấp bốn nào thăng cấp đều đều cả.
Võ giả địa quật cấp bốn không giống vậy, một số võ giả cấp bốn chỉ vì có nhiều đá năng lượng nên mới lên cấp được thôi.
Cho nên thực sự trở thành cường giả trên tay ai mà không có tính mạng của mấy tên địa quật cùng cấp?
Võ giả địa quật có số lượng rất đông so với chúng ta, chúng ta có thể vững vàng bảo vệ đường nối, một mặt bởi vì bọn họ không có liên hợp lại, một mặt khác cũng là vì chúng ta mạnh hơn bọn họ.
Lẽ nào em không phát hiện điều này sao?
Võ giả nhân loại được chia làm nhiều loại người khác nhau: chưa từng vào địa quật, đã vào địa quật, ở địa quật giết qua võ giả cùng cấp, ở địa quật giết qua kẻ địch vượt cấp…
Nếu như em muốn đột phá, vậy thì phải trở thành người mạnh nhất trong đó, ba cấp đầu không cần lắm, nhưng cấp ba phá cấp lên cấp bốn, vẫn phải rèn đúc chút niềm tin vô địch cho mình mới được."
Phương Bình đăm chiêu, nghĩ đến Vương Kim Dương.
"Vương Kim Dương lúc trước vác đao đánh thẳng lên hướng Bắc, cũng vì chuyện này?"
Lý lão đầu lắc đầu nói: "Đúng, cũng không đúng.
Cậu ấy đi khiêu chiến một đường lên Bắc, nguyên nhân bên trong tương đối nhiều, có liên quan đến thi đấu giao lưu lúc đó, cũng có liên quan đến chuyện cậu ấy muốn nắm quyền tại Nam Võ.
Cho nên đối thủ cậu ấy khiêu chiến, nói thế nào nhỉ, là cường giả cấp ba, nhưng đa phần đều yếu hơn cậu ấy.
Thế vô địch của cậu ấy, cũng không đạt đến mức đỉnh phong, bởi vì mục đích khiêu chiến của cậu ấy không thuần.
Nếu như em cũng đi khiêu chiến, đừng sợ cường địch, cường giả đỉnh cấp ba vẫn có, bảng xếp hạng cấp ba bây giờ cũng chưa đổi mới.
Nhưng mà qua tới mai chắc cũng sẽ đổi mới rồi.
Dù cho em ở địa quật giết không ít võ giả cấp bốn, thậm chí còn nghe đồn có võ giả cấp năm, bảng xếp hạng chưa chắc đã đưa em lên hạng nhất.
Top 10 trên bảng xếp hạng em cũng có thể đi khiêu chiến, đừng chọn những người yếu, hơn nữa… cũng lập uy giúp Ma Võ!"
Ánh mắt Lý lão đầu đột nhiên sắc bén: "Hiệu trưởng chết trận, những tháng ngày tiếp theo của Ma Võ sẽ hơi khổ sở, đặc biệt là khi hiệu trưởng Ngô và viện trưởng Hoàng không ở trường học, lão Lưu cũng đi Nam Giang rồi.
Ma Võ không có Tông sư!
Tuy rằng mọi người đều chống lại địa quật, nhưng thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, lẽ nào thực sự không có ai có suy nghĩ riêng sao?
Em có 10 triệu, em sẽ cho người nhà em, hay cho người ngoài? Dù cho những người ngoài kia, sau đó đều phải xuống địa quật quyết đấu một trận tử chiến với kẻ địch?
Không thể nói ai đúng ai sai, bảy đại Tông sư chết trận, nỗi đau thương nhất của chúng ta chính là hiệu trưởng chết trận, những người thân, bạn bè, học trò của những Tông sư khác sẽ nghĩ đến Tông sư của bọn họ là người chết trận.
Nhưng mà bảy vị Tông sư này, lẽ nào không phải chết vì nhân loại sao?
Tôi nói những điều này, em có hiểu ý tôi không?"
Phương Bình gật đầu: "Gia đình nhỏ của mọi người khác nhau, tôi có thể chiến đấu vì nhân loại, nhưng tôi cũng phải bảo vệ gia đình nhỏ của mình, đây là bản tính của con người.
Đổi thành em, em cũng vậy, giữa việc chọn lựa cho người nhà sống sót hay để người ngoài sống sót, em đương nhiên sẽ chọn để người nhà sống sót."
"Cũng không ngốc!" Lão Lý cười nói: "Cho nên, hiện tại khẳng định vẫn có người đang có ý đồ với Ma Võ, bao gồm việc cướp giật tài nguyên phân phối…"
"Đương nhiên, mọi người sẽ không thể hiện rõ ra bọn họ muốn làm sao, hiệu trưởng vừa mới chết trận, trừ khi bọn họ không cần mặt mũi nữa."
"Nhưng, phần lớn đạo sư Ma Võ chết trận, học sinh chết trận, sinh viên năm tư đại học tốt nghiệp… bây giờ Ma Võ đang nằm ở thời kỳ thực lực yếu kém nhất, thực lực của em bây giờ trong số các học sinh Ma Võ cũng đứng top, em tiện thể lập uy giúp Ma Võ, thể hiện thực lực của một học viên, đối với Ma Võ, đây là chuyện tốt."
Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Kích giết bọn họ?"
Lão Lý lường cậu một cái, tức giận nói: "Ai bảo em giết bọn họ? Đỉnh cấp ba là tinh anh, đều là hy vọng của nhân loại, ý của tôi là, làm động tĩnh lớn một chút, không cần lén lút luận bàn. Giống như bạn em, Vương Kim Dương ấy, chắn cửa gây náo động các kiểu.
Bị thương là chuyện bình thường, bị thương mà không chết, vậy cũng không lớn chuyện."
Phương Bình suy nghĩ một chút, lại nói: "Em cảm thấy đỉnh cấp ba không ai là đối thủ của em…"
Lão Lý nhìn cậu, không nói lời nào.
"Thật mà, thầy, xương tủy em như thủy ngân, thầy không phát hiện sao?"
Lão Lý vẫn không nói lời nào, tiếp tục nhìn cậu.
"Thầy, thầy nhìn em như vậy làm gì?"
"Lần này nếu đi khiêu chiến, đừng dùng ưu thế về khí huyết đánh bại địch!"
Phương Bình khổ não nói: "Vậy... em đánh làm gì..."
"Ngu ngốc, khí huyết em vô hạn, em chỉ sẽ cảm thấy em có thể dựa vào ưu thế khí huyết khôi phục để thắng, vậy em có bao giờ cân nhắc qua, cùng cấp cùng kỳ, em có thể chiến thắng đối thủ sao? Chính em còn không tự tin, còn vô địch cái rắm khô ấy!
Đến ngày khác em thành Tông sư, chỉ cần đủ năng lượng, mọi người đều có khí huyết vô hạn, thậm chí cũng không ai thèm để ý khí huyết nữa, mà nhìn cách em khống chế năng lượng, em cảm thấy lúc đó em còn có thể chiến thắng đối thủ cùng cấp sao?"
Phương Bình trừng mắt nhìn, hình như là vậy thật!
Đến khi trở thành Tông sư, khí huyết không còn là tiêu chí phân chia thắng thua nữa, vậy mình phải làm sao bây giờ?
"Cho nên, từ bây giờ trở đi, em nên bắt đầu thử làm quen, đừng quá dựa vào ưu thế khí huyết để đánh bại đối thủ!"
"Nhưng mà…"
"Nhưng mà em không tự tin!" Lão Lý quở trách: "Một Đại Tông sư cấp chín mạnh mẽ như Tư lệnh Lý, có thể lấy một địch ba, thậm chí dưới tình huống lấy một địch ba, có thể chém giết được võ giả cấp chín của đối phương!
Một cường giả cấp tám, có thể chống đối một võ giả cấp chín, lẽ nào em muốn trở thành võ giả cấp chín bị cấp tám đánh sao?
Nhóc con, nhìn xa trông rộng một chút, nếu chỉ biết dựa vào ưu thế khí huyết, đối với em như vậy không tốt đâu."
Phương Bình thở ra một hơi, ông già này nói đúng là có đạo lý, không thể phản bác.
Tuy rằng không chắc nhất định phải trở thành cường giả vô địch cùng cấp, nhưng cũng không đến nỗi bị người khác vượt cấp đánh bại chứ?
Nếu thật như vậy, một ngày nào đó, khi mình thành cấp tám, bị cấp bảy đánh bại, hoặc là cấp chín không bằng cấp tám, vậy mình có lên cấp chín cũng đủ mất mặt rồi.
"Vậy nếu như..."
"Cố gắng đừng dùng, nhưng không phải nói em nhất định không thể dùng. Ví như lúc em ở Nam Võ đấu với Cố Hùng, em đánh bại cậu ấy, khôi phục lại khí huyết, đây chính là ưu thế của em, hiểu chưa?"
"Cái này thầy cũng biết?"
"Phí lời, Ma Võ có chuyện gì mà tôi không biết?"
Tâm tình của lão Lý đã tốt hơn rất nhiều, cũng nở nụ cười.
Phương Bình cân nhắc trong chốc lát, trầm ngâm nói: "Nói như vậy, em không thể tạo thế nghiền ép hoặc trắng trợn không kiêng dè đi tung đại chiêu rồi…"
"Đúng, cái em cần chính là khống chế sức mạnh, mài giũa chiến pháp của mình, lấy giá thấp nhất để đánh bại đối thủ."
"Dạ, em biết rồi."
Phương Bình thở phào, cuối cùng vẫn còn hơi kinh ngạc nói: "Thầy không thấy kỳ quái sao, xương tủy của em như thủy ngân rồi?"
Lão Lý trưng ra thần thái ung dung, lạnh nhạt nói: "Có gì đáng kinh ngạc, thế giới lớn như vậy, không gì không có, không gì không thể.
Em cảm thấy xương tủy của em như thủy ngân, tôi phải kinh sợ sao?
Tôi đã gặp qua võ giả trời sinh xương sọ rèn luyện chín phần mười, tôi cần phải kinh sợ sao?
Tôi còn gặp qua võ giả trẻ tuổi lực lượng tinh thần mạnh mẽ hơn em, tôi cần phải thấy kỳ quái sao?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất