Chương 509: Quyền lực hợp nhất (2)
“Một chiêu liền đả thương được cậu ta!”
Một vài người của trường quân đội Vân Mộng vui mừng ra mặt, vừa nãy Chu Văn Long xếp hạng 46 trên bảng xếp hạng toàn quốc bị thua, mọi người vẫn là hơi khó chịu và lo lắng.
Trong ba trường quân đội thì trường quân đội Vân Mộng yếu nhất.
Nhưng có yếu đi nữa cũng là một trong ba trường quân đội, năm nào cũng bị người khác làm đá mài dao, ai cũng sẽ không dễ chịu.
Chu Văn Long thua, xếp hạng trên cậu ta còn hai người nữa.
Nhưng một trong số đó xếp hạng 37, thực lực không hơn Trần Văn Long là bao.
Mạnh nhất vẫn là Trần Gia Vượng, xếp hạng 14.
Mọi người đều lo lắng Trần Gia Vượng thua, nhưng bây giờ Trần Gia Vượng một chiêu đã đả thương được Phương Bình, đương nhiên là hớn hở ra mặt.
...
Sắc mặt Phương Bình ngưng trọng, cũng không để ý vết thương nhỏ này.
Cậu chỉ không ngờ Trần Gia Vượng còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cậu.
Tốc độ cực kỳ nhanh, thương pháp cũng thành một thể, gần như không bắt được sơ hở.
“Đây mới là áp lực mà mình muốn!”
Trong lòng Phương Bình gầm nhẹ một tiếng, sau một giây Phương Bình đứng dậy, chớp mắt bất ngờ tập kích vào cổ họng Trần Gia Vượng.
Trần Gia Vượng không chống đỡ, bước chân di chuyển, lui lại mấy bước, trường thương lại lần nữa xuất hiện trước ngực Phương Bình.
Phương Bình không vung quyền nữa, biến quyền thành chưởng, liên tiếp đánh vào cán thương, liên tiếp năm lần, trường thương lệch khỏi ngực, đâm vào không khí.
Mặc dù Phương Bình dùng tay thi triển ngũ liên trảm những cũng không bộc phát quá nhiều khí huyết, cậu lúc này phải học cách tiết kiệm khí huyết, không dùng tuyệt chiêu mà vẫn có thể đánh bại đối thủ, chứ không phải từng chiêu bộc phát tới 1000 cal khí huyết mà vẫn tiêu hao vô ích.
Tương tự, võ giả khác đều như vậy, trừ khi là một đối một, đến cuối cùng cần dùng tuyệt chiêu kết thúc, nếu không tuyệt chiêu rất ít xuất hiện ở trường hợp giao chiến.
Trường thương của Trần Gia Vượng mặc dù bị đánh ra, Phương Bình cũng gần trong gang tấc, nhưng vẫn không chút hoang mang, tay trái vung quyền, liên tiếp đấu với Phương Bình hơn chục quyền.
Mượn sức mạnh, Trần Gia Vượng lần nữa lui về phía sau, trường thường nhuần nhuyễn chớp mắt xuất hiện ở cổ họng Phương Bình.
Phương Bình hơi hoảng loạn, bước chân đạp không bay lên, ở trên cao đánh xuống mấy chưởng, lúc này mới chặn được sát chiêu của đối phương.
...
“Phương Bình không phải là đối thủ của Gia Vượng.”
Trong trường, người trung niên mặc quân trang phất tay, bảo mọi người lui lại phía sau nhường chỗ cho hai người, nhẹ giọng nói: “Thời gian Phương Bình tu luyện chiến pháp không lâu bằng Gia Vượng. Nếu chỉ đơn thuần là dựa vào cường độ cơ thể và khí huyết mạnh mẽ, muốn đánh bại Gia Vượng là chuyện gần như không có khả năng.
Đương nhiên, nếu như câu ta dùng tuyệt chiêu áp chế Gia Vượng liên tục, thì trừ phi Gia Vượng một đòn giết chết cậu ta, bằng không, không phải là đối thủ của Phương Bình.”
“Có lẽ sẽ không, tôi thấy lần này cậu ta tới khiêu chiến cũng là vì súc thế, tôi nghĩ đạo sư của Ma Võ cũng đã chỉ điểm cho cậu ta, nếu như chỉ đơn thuần dựa vào khí huyết để áp chế thì việc thuần thục chiến pháp, khống chế sức mạnh không có bất cứ lợi ích gì, vậy thì khiêu chiến không còn ý nghĩa gì nữa.”
Một vị đạo sư phản bác một câu.
Phương Bình nếu như thật sự dùng khí huyết vô hạn để áp chế Trần Gia Vượng thì còn tới khiêu chiến làm gì, cũng không có ích lợi gì trong việc tăng cường sức mạnh bản thân.
Nếu như không phải vì muốn chơi sốc, chứng minh bản thân nhiều khí huyết, vậy Phương Bình làm như thế chỉ tổ tốn thời gian.
Mấy người nói xong, đột nhiên có người nói: “Vấn đề về khí huyết của cậu ta vẫn chưa có lời giải thích, rốt cuộc là sao?”
Người trung niên mặc quân trang nói: “Nghe nói là xương tủy ngọc chất hóa cùng với lực lượng tinh thần biến dị gây ra, có thể khiến cậu ta ở giai đoạn này bắt được hạt năng lượng, kết hợp với xương tủy, đẩy nhanh quá trình khôi phục khí huyết… Đương nhiên cụ thể thế nào cũng chưa rõ.
Đây là đáp án của Ma Võ, hiện nay các đạo sư của Ma Võ đa số đều đang ở địa quật tác chiến, Vu hiệu trưởng cũng vừa mới đồng quy vu tận với kẻ địch cấp tám...
Lúc này không nên hỏi, hiểu chưa?”
Mọi người vội vàng gật đầu.
Lúc này còn hỏi chuyện này, thắc mắc chuyện này, vậy đây là đang ức hiếp Ma Võ không có ai rồi.
Bây giờ không phải là lúc khiêu khích làm khó Phương Bình, một khi mấy Tông sư của Ma Võ trở về, bọn họ giết đến tận cửa đòi ý kiến, cũng không ai dám lộ diện nói lời nào.
Hiệu trưởng già vừa mới nỗ lực đánh chết cấp tám, hy sinh bản thân, học viên thiên tài bị người kiếm chuyện, không tìm ra đầu sỏ gây rối thì Ma Võ nên đóng cửa dẹp trường cho rồi.
...
Lúc mấy vị đạo sư trường quân đội Vân Mộng đang thảo luận, Phương Bình không ứng phó kịp, bị Trần Gia Vượng đâm một thương vào ngực!
Phương Bình lui ngược lại mấy bước, mặt đất vốn nứt rồi thì bây giờ hoàn toàn lún xuống.
“Phụt...”
Phương Bình lại lần nữa phun ra máu, ánh mắt nghiêm nghị vô cùng.
Trần Gia Vượng thật sự rất mạnh, tốc độ thi triển chiến pháp của Phương Bình chậm hơn cậu ta một chút.
“Dự đoán, khí lực hợp nhất...”
Trình độ của Trần Gia Vượng và Tần Phượng Thanh không chênh lệch nhiều, Phương Bình còn kém hơn bọn họ một chút.
“Phải dùng Kim Cương Quyền, lấy cứng chống lại cậu ta!”
Thể chất và khí huyết của đối phương không mạnh bằng cậu, Kim Cương Quyền của cậu chỉ cần quyền lực hợp nhất thì Trần Gia Vượng không phải là đối thủ của cậu.
Nghĩ đến đây, Phương Bình không lùi lại nữa.
Mà nhanh chóng vung quyền, một quyền đánh trúng vào đầu thương.
“Ầm!”
m thanh vừa vang ra thì một tiếng nữa lại vang lên.
Trần Gia Thanh cũng không nóng vội, trường thương không ngừng vung vẩy, đâm, quét, chọc, chống, vô cùng lưu loát, các sinh viên đứng nhìn xung quanh vô cùng bội phục.
Đây chính là cường giả cấp ba mạnh nhất của Vân Mộng bọn họ!
Phương Bình là võ giả xếp hạng 3 bảng xếp hạng chiến lực võ đại, lúc này gần như chỉ có bị đánh, quần áo sớm đã rách tả tơi, trên người cũng không ít vết thương, ngược lại, trên người Trần Gia Thành hầu như không có vết thương nào.
...
“Không bộc phát tuyệt chiêu, thật uất ức!”
Phương Bình lại một quyền đánh bay trường thương nhưng trong lòng lại uất ức vô cùng.
“Nhưng một khi mình bạo đại chiêu có lẽ cả đời này mình không có cách nào đạt được đỉnh cấp ba!”
Không cách nào nắm được quyền lực hợp nhất có lẽ cậu phải dừng ở cấp ba cao kỳ, đây cũng là điều Phương Bình không cách nào chấp nhận, ngoại trừ thể chất của cậu, khí huyết cường đại đến một cực hạn, chân chính dựa vào thân thể cường đạo đột phá trung cấp.
Nhưng đó không phải là điều Phương Bình muốn!
“Khí lực hợp nhất… cũng là một loại ngưng hợp tinh khí thần thể hiện.”
“Mình không nên lại dùng lực lượng tinh thần để thăm dò, mà là kết hợp thể xác tinh thần làm một để bộc phát, để lĩnh hội!”
Trong lòng rối như tơ vò, sau một khắc, Phương Bình đột nhiên gầm thét một tiếng, tay trái đột nhiên hướng vào hư không, nắm đấm hư ảo, lúc này mũi thương của Trần
Gia Vượng dường như chủ động đi tới để bị Phương Bình bắt chặt!
Sát theo đó, Phương Bình nhân cơ hội này, nghiêng người tiến lên, quyền phải của cậu giao thủ với quyền trái của Trần Gia Vượng hơn chục lần.
Lần này Phương Bình không lui, Trần Gia Vượng cũng không lui, Phương Bình bắt lấy thương của cậu ta, trừ phi cậu ta buông thương nhưng Trần Gia Vượng không cảm thấy mình cần làm như vậy.
Hai người liên tục giao thủ, đến mức tia lửa bắn tung tóe.
Một vài sinh viên dưới cấp ba cao kỳ, hai con mắt nhìn muốn phát sáng, những người như Phương Bình, cơ thể thật sự đã rèn đúc thành hợp kim rồi.
“Kim Cương hợp nhất!”
Phương Bình gào thét một tiếng, xung quanh nắm đấm như nổ tung, không truyền ra âm thanh, không khí khuếch tán ra bốn hướng.
Trần Gia Vượng cũng không lên tiếng, Phương Bình đánh tới một quyền, Trần Gia Vượng cũng vung ra một quyền!
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, Trần Gia Vượng lui lại phía sau ba bước, Phương Bình lui ngược lại bảy tám bước, lảo đảo suýt ngã.
“Cậu vẫn kém một chút, quyền lực hợp nhất coi như là miễn cưỡng nhập môn, nhưng so với tôi cậu còn kém xa!”
Trần Gia Vượng từ lúc xuất thủ cho đến bây giờ, cuối cùng cũng mở miệng rồi.
Phương Bình thở hổn hển, trầm giọng nói: “Là kém một chút, nhưng không có nghĩa tôi không có cách nào thắng được cậu!”
“Vậy cậu có thể thử!”
Trần Gia Vượng đột nhiên đem trường thương đâm vào mặt đất, lạnh lùng quát: “Cho cậu biết thế nào gọi là Kim Cương Quyền!”
Trần Gia Vượng lộ vẻ mặt tức giận, quát lên một tiếng lớn, bước chân đạp thật nhanh, nền đất xi măng xung quanh lại lần nữa nổ tung, lún xuống.
Trong chớp mắt Trần Gia Vượng xuất hiện trước mặt Phương Bình song quyền thần tốc vung lên.
Phương Bình cũng trợn trừng mắt, không ngừng tung ra song quyền!
“Ầm, ầm ầm...”
m thanh liên tục vang, tiếng va chạm càng lúc càng lớn, càng lúc càng tới tấp.
...
Mười mấy giây sau, một bóng người phóng ra.
Giữa không trung, Phương Bình cưỡng chế đạp không, lau khóe miệng rồi lại xông về chỗ cũ!