Chương 510: Quyền lực hợp nhất (3)
“Tên nhóc này ngược lại rất bền bỉ.”
Nhìn thấy Phương Bình bị Trần Gia Thanh đá bay, nhưng nhanh chóng mang theo vết thương tiếp tục đánh, người trung niên mặc quân trang cảm khái một tiếng.
Chu Văn Long khôi phục lại đứng bên cạnh bật hơi nói: “Thể chất cậu ta rất mạnh, Trần Gia Vượng cũng khó có thể làm trọng thương cậu ta, so cường độ cơ thể, cường độ xương cốt, thì tên nhóc đó hình như mạnh hơn bọn em...”
“Ừm… có lẽ chuyện xương tủy như thủy ngân là có thật.”
Người mặc quân trang chỉ mới bước vào cấp sáu, cũng khó có thể phán đoán được xương tủy của Phương Bình thật sự có phải là như thủy ngân hay không.
Có điều từ thể chất của Phương Bình cùng với sức mạnh mất khống chế, nhưng có thể nhìn thấy từ những lần đạp đất sinh lực phá hoại, rất có thể thông tin Ma Võ cung cấp là sự thật, tên nhóc này thật sự xương tủy như thủy ngân, giống như Vương Kim Dương của Nam Võ.
“Tình hình Nam Giang thế nào? Không đúng, là Dương Thành… lẽ nào thật sự có thể làm cho xương tủy biến dị?”
Người trung niên suy nghĩ một chút, cảm thấy cần thiết phải đi kiểm tra, có lẽ vẫn có thể thu nhận được một vài sinh viên xương tủy biến dị.
...
“Rầm!”
Phương Bình lại lần nữa bị đá bay ra, nhưng là cắn răng một cái rồi lại tiếp tục xông vào!
Vẫn kém một chút, kém một chút thôi!
Khí lực hợp nhất vẫn thiếu một chút, sức mạnh không đủ ngưng tụ, nếu không, Trần Gia Vượng không phải là đối thủ của mình!
Ôm ý nghĩ như vậy, Phương Bình liên tiếp bị đá bay bảy tám lần, trên người đầy máu, nhưng vẫn giao chiến.
Rất nhanh, mọi người phát hiện, có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình giao chiến của hai người rồi.
Sắc mặt Trần Gia Vượng trắng bệch, sắc mặt Phương Bình cũng trắng bệch, giao thủ đã không còn lực lượng khí huyết, mà chỉ đơn thuần là đánh nhau.
Lần này, lại có người bay ra.
Lần này không phải là Phương Bình.
Trần Gia Thanh phun máu, sắc mặt hơi khó coi, không lên tiếng, tiếp tục xông vào.
Lần này tốc độ rất nhanh, Trần Gia Vượng lại lần nữa bị đá bay ra!
Phương Bình lại là gầm thét: “Vân Mộng còn ai không? Cấp ba đều lên hết đi, một đám phế vật!”
Mắt Trần Gia Vượng lúc đen lúc trắng.
Nhưng người khác cũng tức đến đỏ mặt.
Tên nhóc nhà ngươi bị đá bay mấy chục lần, chúng tôi cũng không khinh bỉ cậu, còn cậu thì hay rồi, bây giờ lại còn dám khiêu khích!
...
Bên cạnh.
Có đạo sư hừ nói: “Khí huyết không còn, chỉ dựa vào cơ thể, Trần Gia Vượng không mạnh hơn cậu ta, thằng nhóc đó ngược lại còn khoe mẽ!”
“Không, cậu ta muốn khiêu khích chúng ta vây đánh cậu ta, để cậu ta có lý do khôi phục khí huyết, tiếp tục thi triển chiến pháp, cậu ta sắp đột phá rồi!”
“Muốn thành toàn cho cậu ta không?”
Có mấy vị đạo sư không phải quá bằng lòng, tên nhóc này quá phách lối, cũng không phải là sinh viên của bọn họ, bây giờ đánh đến mức này, Vân Mộng không tiếp tục cho cấp ba xuất chiến gây áp lực cho Phương Bình, lẽ nào cậu vẫn có thể dựa vào bản thân tôi luyện chiến pháp của chính mình?
Người trung niên mặc quân trang trâm lặng giây lát, đột nhiên nói: “Tất cả cấp ba cao kỳ lên, chỉ cần không đánh chết, muốn đánh cậu ta thế nào cũng được!”
Lời này vừa nói xong, sinh viên bọn họ nhìn nhau ngơ ngác.
Sau đó có bốn năm người xông ra, sớm đã muốn đánh cho tên khốn kiếp này một trận!
Nhưng chính lúc bọn họ xông vào, ánh mắt Phương Bình lóe sáng, khí huyết đột nhiên khôi phục.
Sau đó, khí huyết trên nắm đấm hiện lên rõ ràng, một quyền đánh bay nữ sinh cấp ba cao kỳ.
Nữ sinh bị bay ngược ra, ngã nhào xuống đất, che ngực bi phẫn nói: “Phương Bình của Ma Võ quả nhiên bỉ ổi, sớm đã nghe nói cậu đánh ngực con gái, các cậu, xông lên đánh chết cậu ta!”
Lần này mấy tên nam sinh bị khiêu khích rồi!
Trường quân đội chúng tôi dễ có nữ sinh đăng ký lắm chắc?
Phương Bình cậu ở Ma Võ đánh nữ sinh thì thôi, còn chạy đến đây đánh nữ sinh của chúng tôi, không thể dễ dàng tha thứ như vậy!
Mấy vị võ giả cao kỳ và đỉnh cấp ba cũng không yếu, đỉnh cấp ba đều có thể làm được khí lực hợp nhất, cùng nhau vây kích Phương Bình, Phương Bình cũng quan tâm được trước cũng không phòng thủ được sau, nhất thời, mặc dù có người bị cậu đánh bay khỏi vòng chiến nhưng cũng có người đánh cậu lảo đảo không ngừng.
Mặc dù khí huyết của Trần Gia Vượng tiêu hao đến cạn kiệt, nhưng thực lực thể xác cũng không yếu, bản thân bị Phương Bình kéo dài tiêu hao hết khí huyết, Trần Gia Vượng cũng tức giận đến tột cùng.
Lúc này, cậu vẫn chưa rút lui.
Nhân lúc Phương Bình thi thoảng đá bay một người, đánh một quyền trúng mặt bên trái của Phương Bình.
Từ Tông sư trở xuống, đầu là điểm yếu chí mạng, có điều cậu ta không sử dụng lực lượng khí huyết, Phương Bình cũng là võ giả cấp ba cao kỳ đã qua rèn luyện, dù sao cũng không dễ bị đánh chết như vậy.
Quả nhiên Phương Bình chỉ kêu đau một tiếng, nhưng cũng không có gì lo ngại, má phải nháy mắt sưng vù lên.
“Đánh người không đánh mặt, các người chọc giận tôi rồi!”
Phương Bình gầm thét một tiếng, nắm đấm đột nhiên hiện lên màu máu, chớp mắt, Phương Bình một quyền đánh bay một vị võ giả cấp ba cao kỳ trước mặt, người đó bay trong không trung, không ngừng thổ huyết!
“Quyền lực hợp nhất!”
Võ giả bay trong không trung khẽ quát, sau đó tức giận nói: “Có gan thì đừng tiếp tục khôi phục khí huyết nữa, đánh chết hắn!”
“Ông đây vốn không chuẩn bị khôi phục, tới đây, xem ai đánh chết ai!”
“Lên, toàn bộ lên!”
Phương Bình vừa rống xong, người đàn ông mặc quân trang đột nhiên quát một tiếng, hơn chục võ giả chưa đạt đến cấp ba cao kỳ đứng bên cạnh cũng lập tức xông vào!
“Không biết xấu hổ, vây đánh thì còn gì là anh hùng!” Tiếng Phương Bình gầm thét truyền ra.
Mọi người đen mặt, vừa nãy không phải cậu nói lên hết sao?
Bây giờ thỏa mãn cậu, cậu lại kiếm chuyện!
Không ai để ý cậu, những người này cũng không quan tâm Phương Bình một quyền đánh mình bị thương thế nào, đều nhịu cơn tức này, đều nhào lên, không đánh mặt thì xông lên đá háng!
Ngay cả Chu Văn Long vẫn chưa khôi phục khí huyết cũng nhanh chóng xông lên.
Cái tên phách lối không bờ bến này!
...
“Tôi là đỉnh cấp ba rồi!”
Trong đám người, Phương Bình gầm một tiếng, Kim Cương Quyền cũng bộc phát ra uy lực vô cùng lớn, cấp ba cao kỳ trở xuống, một quyền một người, bách phát bách trúng, đánh trúng liền bay, không còn chiến lực.
Có điều người quá nhiều, lo được bên này thì bên kia lo không nổi, rất nhanh cả khuôn mặt Phương Bình đều sưng vù lên.
...
Liên tục đánh bảy tám phút, cuối cùng Phương Bình một quyền đánh bay Diêu Trường Vũ vừa mới xông lên, đứng thẳng tắp, thở hổn hển nói: “Tôi thắng rồi!”
Người trung niên mặc quân trang khẽ cau mày, thản nhiên nói: “Trường còn có hơn 30 võ giả cấp ba chưa đến...”
Phương Bình khẽ biến sắc, ngượng ngùng nói: “Vậy đợi em khôi phục khí huyết rồi đánh tiếp!”
“Vậy thì còn ý nghĩa gì? Không phải em muốn tôi luyện bản thân sao?”
“Em đã đỉnh cấp ba rồi, quyền lực hợp nhất đã đạt được rồi.”
“Hừ!”
Người trung niên mặc quân trang nhìn không được hừ một tiếng, nhìn võ giả cấp ba bị Phương Bình đánh ngã đầy mặt đất, nhíu mày.
Trong chiến đấu, Phương Bình hoàn thành quyền lực hợp nhất, trước đó tiêu hao hết khí huyết của Trần Gia Vượng, những người sau đó không một ai là đối thủ của cậu.
Dưới tình huống Phương Bình không khôi phục khí huyết lần hai, cuối cùng dựa vào thân xác cường đại, đánh bại tất cả mọi người, không thể không nói lần này trường quân đội Vân Mộng quả thật có chút mất mặt.
Hơn nữa hiện tại Phương Bình quyền lực hợp nhất, cho dù Trần Gia Vượng khôi phục khí huyết cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu.
Liếc Phương Bình một cái, người trung niên mặc quân trang hừ nói: “Cút đi, lần sau người của Ma Võ còn dám tới Vân Mộng thì chúng tôi sẽ không hạ thủ lưu tình!”
Phương Bình cười khan một tiếng, không nói gì, đi đến bên cạnh rút đao rời đi.
Người trung niên mặc quân trang nói hạ thủ lưu tình cũng là dán vàng lên mặt mình thôi.
Có điều cuối cùng quả thật đã thành toàn cho Phương Bình.
Lúc khí huyết của Trần Gia Vượng và Phương Bình tiêu hao hết, hai người vật lộn, quyền lực hợp nhất không có quá nhiều tác dụng, người Vân Mộng vây kích Phương Bình, cũng là tạo điều kiện cho Phương Bình.
Khôi phục được khí huyết của bản thân, rồi thi triển chiến pháp, đây mới là cơ hội giúp Phương Bình hoàn thành quyền lực hợp nhất.
Dựa vào đó, Phương Bình cũng không tiện phản bác đối phương.
Ông nói thủ hạ lưu tình là đúng rồi.
Dù sao mình cũng không tới nữa, sau đó Ma Võ ai tới cũng không liên quan đến Phương Bình, bị học viên Vân Mộng đánh nửa sống nửa chết, Phương Bình cũng lười quản.
“Mình đã trở thành đỉnh cấp ba rồi!”
Rời khỏi trường quân đội Vân Mộng mấy trăm mét, Phương Bình đột nhiên bật cười.
Trận đầu tiên, đã hoàn thành hơn một nửa mục đích của chuyến đi Bắc này rồi.
Tiếp theo, lấy thực lực đỉnh cấp ba cậu mới dễ dàng đi khiêu chiến võ giả xếp vị trí cao hơn, phải biết, Trần Gia Vượng chỉ xếp thứ 14 mà thôi.
Thực lực top 10, ngoại từ Phương Bình thì những người khác cũng không dễ chọc vào.