Chương 529: Tổn thương lòng tự trọng
Người của Kinh Võ rời đi, Phương Bình cũng nhặt trường đao lên, cất bước muốn đi.
Lúc này, mấy người Phó Xương Đỉnh cũng xông tới.
Đường Tùng Đình phức tạp nói: "Không nghĩ tới ngay cả Lăng Y Y cậu cũng thắng rồi."
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Cùng cấp còn có ai là đối thủ của tôi sao? Chỉ là không muốn bắt nạt chị ấy thôi, nếu không, tôi sớm đã tung đại chiêu đánh nổ chị ấy rồi!"
Phó Xương Đỉnh đứng cạnh lầu bầu nói: "Cậu cũng gần như đánh chị ấy phát điên rồi còn gì, ngực sưng to như vậy..."
"Khụ khụ!"
Phương Bình ho nhẹ một tiếng, nói gì vậy, bộ tôi cố ý chắc?
Bên này đang trò chuyện, chẳng biết lúc nào, Trần Vân Hi và một ông lão xuất hiện trước mặt mọi người, mấy người Phương Bình không hề biết có người đến gần.
Đến khi nhìn thấy người, Phương Bình vội vàng cúi người, biểu thị kính ý.
Phó Xương Đỉnh và Đường Tùng Đình cũng như vậy, bao gồm một số đạo sư Kinh Võ cũng đồng loạt cúi người chào hỏi.
Hiệu trưởng Kinh Nam Võ Đại, Tông sư Trần Diệu Đình, đây không phải người bình thường, Tông sư đỉnh cấp bảy, còn thiếu một chút bước vào cấp tám.
Trần Diệu Đình hơi cười, không nói gì.
Trần Vân Hi lại cười, đi tới gần mở miệng nói: "Phương Bình, chúc mừng nhé."
"Cảm ơn, nhưng mà cũng không có gì đáng chúc mừng." Phương Bình trộm liếc Trần Diệu Đình một cái, lắc đầu nói: "Như chị Lăng Y Y nói, tôi vẫn còn hơi kém, cấp ba cũng không đủ viên mãn.
Chờ tôi thất trảm hợp nhất, tôi mới có thể được xem chân chính là vô địch cấp ba."
"Vậy cậu còn phải tiếp tục khiêu chiến tiếp hả?"
Phương Bình vừa đi, vừa trầm ngâm nói: "Tôi không chuẩn bị khiêu chiến Quách Hiên, nhưng tôi muốn khiêu chiến Trần Thu Phong một lần.
Võ giả quân đội, nói thật, tôi chưa từng giao thủ, có lẽ bọn họ có thể giúp được tôi.
Chiến pháp và kinh nghiệm chiến đấu đều cần mài giũa thông qua chiến đấu, ở… chỗ khác, ngoại trừ giết người yếu, thì chính là chạy trốn khỏi tay cường giả, có rất ít cơ hội cho tôi chiến đấu tích lũy kinh nghiệm, tìm được một đối thủ ngang tài ngang sức rất hữu dụng với tôi."
Lúc này, lão Lý không biết từ đâu xuất hiện, bỗng nhiên một tay xách gáy Phương Bình nhấc lên.
Phương Bình đầu tiên bối rối một hồi, sau đó bỗng nhiên sắc mặt đỏ chót, xấu hổ vô cùng nói: "Thầy, còn đang ở nơi công cộng đấy!"
Người còn chưa có ai rời đi đâu!
Chưa có ai rời đi!
E là còn hơn chục ngàn người!
Thật nhiều người còn đang quay phim!
Lão Lý thật quá đáng!
Thật sự rất quá đáng!
Phương Bình lúc này chỉ hận chính mình không phải võ giả cấp sáu, nếu không, lúc này cậu tuyệt đối sẽ đánh lão Lý thành mắt gấu!
Lão Lý cũng mặc kệ cậu, lẩm bẩm nói: "Thật sự rèn xong xương cốt toàn thân rồi, nặng hơn rồi…”
"Thầy, thả em xuống!"
Phương Bình tức muốn thổ huyết, Lưu Đại Lực vội vàng chen chúc qua hướng này, vội vã cầm máy quay quay thẳng mặt Phương Bình!
Tư liệu sống, quá tốt rồi!
Phương Bình nhìn Lưu Đại Lực với ánh mắt nguy hiểm, bống nhiên mở miệng nói: “Lưu Đại Lực, lần sau đừng đặt chuyện lung tung, nói ai với ai có quan hệ mờ ám…”
Lời này vừa nói, Lưu Đại Lực còn chưa phản ứng lại, Trần Diệu Đình nãy giờ vẫn không cười nói, bỗng nhiên giơ tay ngoắc ngoắc, Lưu Đại Lực còn đang hoang mang bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Diệu Đình.
Trần Diệu Đình cười ôn hòa, khẽ vỗ vai hắn một cái vai, ôn hòa nói: "Này cậu trai trẻ, làm phóng viên truyền thông, khi nhận được một số tin tức chưa qua kiểm chứng, không nên đưa tin lung tung, như vậy không hợp lý, lần sau nhớ kỹ nhé."
Ông cũng không nổi trận lôi đình, cũng không mắng mỏ gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai hắn mấy lần.
Lưu Đại Lực bỗng như cọc gỗ, trực tiếp bị đóng xuống dưới nền đất, đợi Trần Diệu Đình nói xong, nửa người Lưu Đại Lực đã bị chôn ở dưới đất, làm sao cũng không chui lên được.
Lúc này, Lưu Đại Lực vẫn còn đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Làm sao vậy?
Mình chỉ quay phim, chạy đi quay tư liệu sống thôi mà, chuyện gì xảy ra thế này?
Những người chung quanh sao cao to thế!
Bọn họ cao hơn mình nhiều lắm luôn!
Bên cạnh có một bạn nhỏ đang hiếu kỳ nhìn mình… hình như cũng cao hơn mình luôn!
Lưu Đại Lực thật bối rối, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
…
Phương Bình lúc này cũng thoát khỏi tay lão Lý, quét mắt nhìn Lưu Đại Lực một cái, cái tên này, rõ là tự tìm đường chết.
Vốn mình còn định giúp anh ta giữ mạng, anh ta lại cố tình nhất định phải chạy lên phía trước, còn muốn quay thẳng mặt mình, anh ta không chết thì ai chết.
Phương Bình thấy anh ta bắt đầu giãy dụa, nhưng lại không cách nào leo lên, nhỏ giọng nói: "Vân Hi, hiệu trưởng Trần… chắc không định để anh ta ở chỗ này cả đời như vậy chứ?"
Bên cạnh, Trần Diệu Đình cười, không nói gì.
Lão Lý lại lơ đễnh nói: "Trời tối thì có thể chui ra được, ít nói nhảm, trở về chúng ta cùng đi đến phòng nghiên cứu một chuyến!"
Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lắc đầu nói: "Em muốn đi Quân đội, khiêu chiến Trần Thu Phong!"
"Cậu ta đi làm nhiệm vụ rồi, không ở quân bộ."
"Vậy thì khiêu chiến Quách Hiên!"
"Cũng đi làm nhiệm vụ rồi."
"Vậy em... Vậy em..."
"Em hiện tại nên tiêu hóa những gì mới lĩnh ngộ được hôm nay đi. Thất trảm hợp nhất rất khó, chưa kể thất liên trảm em còn chưa sử dụng thuần thục. Đợi khi em thuần thục rồi, lại đi khiêu chiến, thử nghiệm thất trảm hợp nhất. Đây mới là mục đích cuối cùng để khiêu chiến tranh vị trí, chứ không phải một mực chỉ biết đi khiêu chiến."
"Vậy em phải về nhà!"
Phương Bình chết sống không muốn đi phòng nghiên cứu, lão Lý bất lương, rắp tâm hại mình. Vừa đến đã đo cân nặng của mình, bây giờ còn muốn dắt mình đi đến phòng nghiên cứu.
Phương Bình vô cùng hoài nghi, thầy ấy coi mình là chuột bạch.
Lão Lý cười híp mắt nhìn cậu, Trần Diệu Đình ở một bên hiếm khi nở nụ cười, nói: "Cần phải hiểu rõ thân thể của mình, điều này rất có lợi cho bản thân em, trò Phương Bình à, đừng sợ thầy thuốc mà giấu bệnh tình…"
Phương Bình vẻ mặt đau khổ, em nào có bệnh!
Tình trạng của em thế nào, lẽ nào em lại không biết không biết sao?
Lão Lý lại bĩu môi nói: "Đi kiểm tra thôi, tốt xấu cũng đưa ra được câu trả lời cho người ta. Bây giờ có rất nhiều người không tìm em, có là bởi vì nể mặt mấy lão già như tôi, nhưng đến khi mấy lão già như tôi chết rồi, ai còn quan tâm em nghĩ thế nào?
Bây giờ điều tra xong, chặn họng bọn họ, miễn để sau này gây thêm phiền phức."
Phương Bình thở dài, nhỏ giọng nói: "Vậy sẽ không cần giải phẫu em chứ?"
"Nghĩ gì thế!"
Lão Lý tức giận nói: "Cùng lắm là lấy một mẩu xương, rút chút tủy, có mẫu thử cho người ta kiểm tra là được, chẳng lẽ còn thật có thể hút não em ra hay sao?"
Khóe miệng Phương Bình giật giật, thầy càng nói vậy em càng sợ đó thầy có biết không!
Rõ ràng chiến thắng Lăng Y Y khiến em vui biết bao, mấy thầy chẳng lẽ thật sự không thể chia sẻ niềm vui với em sao?
Lão Lý dường như biết cậu đang nghĩ gì, hừ nhẹ nói: "Khiêm tốn một chút đi, địa bàn của người ta, một đám lão quỷ đều ở gần đây, nếu không phải có lão Trần ở đây, nói không chừng có người không biết xấu hổ chạy tới tìm lão già tôi tính sổ rồi."
Ông vừa mới nói xong, bỗng nhiên liền biến sắc, mặt đất nứt toác, sau một khắc, nửa người bị chôn trong lòng đất.
Phương Bình trợn mắt ngoác mồm!
Trần Diệu Đình cũng bật cười không ngớt, bất đắc dĩ nói: "Họa là từ miệng mà ra, tự tìm."
Biết người ta ở gần, còn dám nói lời dèm pha, đây không phải tự chuốc lấy phiền phức sao?
Sắc mặt lão Lý đỏ lên, rên lên một tiếng, một lát sau mới nhảy ra khỏi mặt đất, hừ một tiếng, lầu bầu nói: "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhớ năm đó..."
Ông vừa mới nói tới đó, lại bị ép xuống mặt đất thêm lần nữa!
Trần Diệu Đình cũng đau đầu, Ma Võ hiện tại đều như vậy phải không?
Trước mặt mấy vị Tông sư, lại dám nói mình là hổ, đối phương là chó, không đánh chết Lý Trường Sinh đúng là đủ xứng với danh Tông sư rồi.
Nhìn lại cháu gái mình, Trần Diệu Đình bỗng dưng hơi lo lắng, mình để cháu gái đi Ma Võ, có phải là lựa chọn chính xác hay không?
Phương Bình đứng bên cạnh không dám thở mạnh, sợ mình cũng có kết cục tương tự.
Đám Phó Xương Đỉnh cũng nhìn quanh, giả vờ không thấy lão Lý bị chôn dưới đất, đầu cũng sắp ngập xuống nền đất rồi.
Sau một lát, lão Lý lại lần nữa nhảy lên trên mặt đất, lần này không lên tiếng nữa rồi.
Một số du khách ở chung quanh còn chưa đi, ai cũng xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
Những võ giả này đang làm gì vậy?
Hồi nãy có một vị phóng viên tự chôn mình vào trong đất, đánh chết cũng không chui ra.
Bây giờ lại thêm một người nữa, bỗng nhiên đạp chân tạo thành một cái hố to dưới mặt đất, còn liên tiếp đạp hai lần, làm gì vậy?