Chương 549: Con nít biết khóc mới có sữa bú
Bên ngoài Khí Huyết Trì.
Lữ Phượng Nhu đứng chờ ở cửa, lão Lý đã không thấy tăm hơi.
Phương Bình cất bước đi ra, vội vàng nói: "Cô, cô về lúc nào vậy?"
"Vừa mới về."
"Địa quật hiện tại thế nào rồi? Bên thành Đông Quỳ..."
Lữ Phượng Nhu lần này không giấu giếm nữa, nói thẳng: "Thành Thiên Môn tiến công mấy lần, bị đánh đuổi rồi. Đại quân 200 ngàn người, bị chúng ta đánh giết hơn 50 ngàn!
Về phương diện võ giả, 7 vị võ giả cao cấp chết trận, tổn thất hơn 1 nửa, ngoài ra còn có mấy vị cao cấp cũng bị thương rồi.
Bao gồm cả tên súc sinh đó, cũng bị Trấn thủ Ngô đánh bị thương rồi. Thành Đông Quỳ, sau lần đầu bị đánh lui binh thì không xuất binh nữa.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra… thành Thiên Môn có lẽ phải di chuyển rồi."
"Di chuyển?"
"Cường giả cao cấp bị tổn thất một nửa, hầu như mọi người bị thương, ở gần thành Hy Vọng như vậy, bọn họ không sợ chúng ta lại giết thêm mấy vị cao cấp nữa sao?"
Lữ Phượng Nhu cười lạnh nói: "Hoa Quốc cũng không phải không có cách nào diệt bọn họ, chỉ là không muốn mà thôi, chúng ta không hy vọng xuất hiện biến cố.
Nhưng mà bây giờ Đông Quỳ Thành xuất binh, Ma Đô địa quật có đối thủ mới, tầm quan trọng của thành Thiên Môn cũng không còn quá quan trọng như vậy nữa rồi..."
"Vậy 11 thành còn lại thì sao ạ? Có động tĩnh gì không cô?"
"Tạm thời vẫn không có."
Lữ Phượng Nhu lắc đầu, Phương Bình do dự một chút hỏi: "Chúng ta..."
"Cũng tử thương nặng nề, Quân đội lần này chết rất nhiều cường giả..."
Giọng Lữ Phượng Nhu khá bình tĩnh, ngừng một chút lại nói: "Ma Võ cũng có số lượng lớn đạo sư bỏ mạng, bây giờ, đạo sư trung cấp không đủ 400 người, trên thực tế, chỉ có 380 người.
Sản nghiệp Ma Võ ở các nơi cũng có hơn 30 người chia nhau quản lý.
Một số đạo sư đang chấp hành nhiệm vụ ở các nơi…
Sau khai giảng, đạo sư trung cấp trong trường không tới 300 người.
Mà số lượng học viên lại gần 7000 người."
Không tới 300 vị đạo sư, nghĩa là mỗi người ít nhất phải dẫn dắt hơn 20 học viên mới được.
Những năm gần đây, đây có lẽ đây là lần đầu tiên số lượng đạo sư ít nhất như thế.
Lữ Phượng Nhu không nói tiếp chuyện này, bà vừa đi vừa nói: "Hai ngày nữa, nhóm người Ngô Khuê Sơn về trường, Ngô Khuê Sơn tiếp nhận chức hiệu trưởng, Hoàng Cảnh tiếp nhận chức hiệu phó.
Trường học có lẽ sẽ sớm triệu tập học viên về trường, em có ý kiến gì?"
Phương Bình cười khổ nói: "Cô à, đây là chuyện của Tông sư, em có thể có ý kiến gì. Em muốn em làm hiệu trưởng cơ, nhưng chuyện này không đùa được đâu."
Bước chân Lữ Phượng Nhu dừng lại một chút, dường như đang do dự có nên đạp chết tên học trò này không.
"Ý tôi là, ở giai đoạn giao ban giữa khóa cũ khóa mới, em nên học được cách tranh thủ lợi ích cho mình.
Không phải em muốn khiêu chiến Trương Ngữ sao?
Trương Ngữ bây giờ có ý nhường lại chức hội trưởng hội võ đạo, nhưng mà nghe nói người cậu ta đang cân nhắc là Trần Văn Long.
Nhưng Trần Văn Long lại giống cậu ấy, đều là sinh viên đại học năm bốn, hơn nữa, thường xuyên không ở trường học.
Đối với việc Trần Văn Long tiếp nhận chức hội trưởng hội võ đạo, chỉ sợ có một số đạo sư sẽ không đồng ý. Tôi nghĩ em có thể tranh thủ một chút.
Một khi trở thành hội trưởng hội võ đạo, em ở Ma Võ có thể càng có quyền lên tiếng."
"Cô đang bảo em đi tranh thủ quyền lợi?"
"Sai, tôi bảo em phải tranh thủ tài nguyên!"
Lữ Phượng Nhu bình tĩnh nói: "Không chỉ là tài nguyên, hội võ đạo còn là một bộ phận đồng quản trị với nhà trường, là bộ phận quan trọng của trường học.
Người như Trương Ngữ, tính tình khá mềm mỏng, cho nên hội võ đạo dưới sự lãnh đạo của em ấy cũng không hiếu chiến hung hăng.
Trên thực tế, quyền lực của hội võ đạo lớn hơn em nghĩ nhiều.
Thậm chí còn có thể kết tội lãnh đạo trường, trực tiếp liên thông với Bộ Giáo Dục.
Em biết Vương Kim Dương, cậu ta ở Nam Võ, thấy sao hả?
Em cho rằng chỉ đơn thuần dựa vào thực lực cấp bốn của cậu ấy thôi sao?
Sai rồi, bởi vì cậu ta là hội trưởng hội võ đạo, cho nên bây giờ cậu ta thực hiện chính sách cải cách Nam Võ, mới có nhiều người ủng hộ."
Phương Bình kinh ngạc nói: "Nhưng hiệu trưởng là Tông sư, hội võ đạo chỉ là học viên cấp ba cấp bốn..."
"Nhưng trường học vốn là rất nhiều học viên cấp ba cấp bốn, làm hội trưởng hội võ đạo, em là lãnh tụ của học viên, em không đại diện cho cá nhân nào cả, mà đại diện cho học viên toàn trường.
Ma Võ còn chưa tới thời kỳ xuống dốc, Tông sư thì lại làm sao?
Hoa Quốc có tới mấy trăm Tông sư, cũng có một số Tông sư tự do, Ngô Khuê Sơn không muốn làm hiệu trưởng, nhưng có Tông sư khác muốn!
Đương nhiên, chúng ta không muốn thôi.
Bảo em tranh cướp vị trí hội trưởng hội võ đạo, không phải bảo em kết tội Ngô Khuê Sơn, mà là tham dự một số chế độ cải cách của nhà trường.
Ngô Khuê Sơn và Hoàng Cảnh không giống thầy hiệu trưởng cũ.
Em có thể yên tâm thầy hiệu trưởng cũ, nhưng đừng quá tin tưởng mấy người này."
Phương Bình cười khan nói: "Em thực ra cũng nghĩ tới tranh cướp vị trí hội trưởng hội võ đạo, nhưng mà thầy Lý trước đó đã nói, nhà trường không hẳn sẽ để em tiếp quyền.
Hơn nữa, nếu như em tiếp nhận vị trí hội trưởng hội võ đạo, có khả năng phải từ bỏ hội Bình Viên và trang web Ma Võ..."
"Đó là trước đây."
Lữ Phượng Nhu xem thường nói: "Bây giờ em bước vào cấp bốn trung kỳ, không giống nhau.
Còn nữa, tôi ủng hộ em, Lý Trường Sinh ủng hộ em, chỉ cần thêm Đường Sư Tử không phản đối em, những chuyện này đều không thành vấn đề.
Ma Võ bây giờ có ba Đại Tông sư, mà võ giả đỉnh cấp sáu cũng chỉ có tổng cộng 8 người.
Trừ ba người bọn tôi, viện trưởng của ba Học viện còn lại đều là võ giả đỉnh cấp sáu, hai người khác, một người thường trú tại địa quật, người cuối cùng là La Nhất Xuyên.
La Nhất Xuyên vẫn khá xem trọng em, thuyết phục ông ấy, 4 vị đỉnh cấp sáu ủng hộ em, làm hội trưởng hội võ đạo không thành vấn đề."
Phương Bình lầu bầu nói: "Nhưng Đại Sư Tử không chắc sẽ đồng ý."
"Vậy mỗi ngày em đi đánh Triệu Lỗi và Dương Tiểu Mạn!"
Phương Bình lập tức lúng túng, làm như vậy không thích hợp chứ?
Lữ Phượng Nhu tốt xấu gì cũng là đạo sư, làm sao có thể giật dây học viên làm chuyện loại như thế, không đàng hoàng chút nào.
Lữ Phượng Nhu tiếp tục nói: "Thực ra, ngoại trừ điều này, tôi bảo em tranh thủ vị trí hội trưởng hội võ đạo, còn một nguyên nhân khác."
"Cô nói đi ạ."
"Ở Ma Võ, ngoại trừ Khí Huyết Trì, phòng năng lượng, còn có một nơi khác để tu luyện, bình thường là nơi tu luyện của đạo sư, gọi là phòng áp lực, hoặc có thể hiểu là phòng rèn luyện lực lượng tinh thần.
Đương nhiên, rất nguy hiểm, phòng áp lực do hạch tim và hạch não của cường giả cấp cao tạo thành.
Mô phỏng lại lực lượng tinh thần xung kích của cường giả cấp cao.
Võ giả cấp bốn cấp năm rất ít khi đi vào. Võ giả cấp sáu, vì cảm nhận lực lượng tinh thần, sẽ vào rèn luyện.
Trừ tôi!"
Lữ Phượng Nhu hừ lạnh nói: "Phòng áp lực của Ma Võ không cho tôi dùng. Đây là quyết định của các đại Tông sư, nhưng chỉ cần em trở thành hội trưởng hội võ đạo, em có thể đưa ra quyết sách cải cách, tiến hành bỏ phiếu lại.
Ở trường học, có quyền đưa ra quyết sách cải cách, ngoại trừ Tông sư, chỉ có bốn vị viện trưởng và hội trưởng hội võ đạo.
Mấy vị viện trưởng, hầu như đều là học viên của thầy hiệu trưởng cũ, cho nên những năm nay tôi tìm đến bọn họ cũng vô dụng.
Nhưng bây giờ thì khác, tình hình thay đổi, thầy hiệu trưởng chết trận, tâm tư của những người khác cũng thay đổi, nhiều thêm một vị Tông sư, có một số người có lẽ sẽ đồng ý.
Nhưng nếu để Ngô Khuê Sơn điều hành nhà trường, bọn họ cho dù có tâm tư này, đại khái cũng sẽ không nói ra.
Em thì khác, em là học trò của tôi, đề xuất điều này hoàn toàn danh chính ngôn thuận.
Đến lúc đó, nhà trường sẽ tổ chức hội nghị, bỏ phiếu nặc danh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ tôi sẽ được giải trừ lệnh cấm."
Phương Bình líu lưỡi nói: "Cô à, có phải cô muốn cướp hạch tim và hạch não nên mới bị cấm vào không?"
"Láo toét!"
Lữ Phượng Nhu chửi một câu, tức giận nói: "Bọn họ sợ tôi trở thành Tông sư. Những người này, thật quá ngu xuẩn!"
"Vào phòng áp lực liền có thể thành Tông sư sao?"
"Đương nhiên không thể, nhưng thường xuyên cảm ứng uy thế của những cường giả này, có lợi cho việc đột phá của lực lượng tinh thần."
Phương Bình khẽ gật đầu nói: "Nhưng vậy thật không công bằng, sao lại cấm cô chứ. Bắt nạt người quá đáng. À phải rồi, cô ơi, trái tim của cường giả cấp cao có quý giá không ạ?"