Toàn Cầu Cao Võ

Chương 550: Con nít biết khóc mới có sữa bú (2)

Chương 550: Con nít biết khóc mới có sữa bú (2)
Lữ Phượng Nhu bỗng nhiên liếc mắt nhìn cậu, lát sau mới nói: "Tôi cũng không có ý định gì với mấy thứ đó, em đang tự tìm đường chết đấy hả?"
Phương Bình ngượng ngùng nói: "Em chỉ hỏi một chút thôi mà."
"Bớt nghĩ nhiều như vậy, hội trưởng hội võ đạo, em có hứng thú tranh giành không?"
"Phải từ bỏ hội Bình Viên sao ạ?"
"Không cần."
"Vậy em đương nhiên có hứng thú."
Phương Bình cười ha hả nói: "Có phải chỉ cần đánh thắng Trương Ngữ là được đúng không ạ?"
"Đánh thắng Trương Ngữ, chính là một bước ngoặt, tôi sẽ để Lý Trường Sinh nói chuyện với trường học."
"Vậy còn Trần Văn Long..."
"Trần Văn Long sắp vào đại học năm tư, bản thân cũng ở Quân đội rèn luyện, cậu ta hẳn là sẽ không tham gia."
Phương Bình gật gù, hăng hái nói: "Vậy không thành vấn đề, chờ em thích ứng với cấp bốn mấy ngày, em sẽ đi khiêu chiến Trương Ngữ."
"Không vội, chờ đám người Ngô Khuê Sơn về, triệu tập học viên về, chờ ông ấy hoàn thành tiếp nhận chức hiệu trưởng, em ở trước mặt học viên toàn trường, khiêu chiến Trương Ngữ!"
Phương Bình đau khổ nói: "Làm vậy có phải là hơi không nể mặt mũi rồi không cô? Mấy vị Tông sư ở đó, em lại..."
Lữ Phượng Nhu khiển trách: "Sợ cái gì, bọn họ còn có thể ra tay với em chắc? Chỉ cần em có thể được học viên toàn trường chấp nhận thực lực của em, để các đạo sư nhìn thấy thực lực của em, Ngô Khuê Sơn cũng không dám chống đối mọi người, ông ấy điều hành Ma Võ, rất cần được lòng học viên."
Nói xong, Lữ Phượng Nhu lại nói: "Em tiến vào cảnh giới trung cấp, có thể tu luyện chiến pháp cao cấp rồi.
Ngoài ra, thung công ở cấp độ này cũng có thể tiếp tục tu luyện sâu hơn rồi.
Muốn tu luyện Ngự Không Bộ, hay là tu luyện Rèn Thể Thuật, em nghĩ đi..."
"Ngự Không Bộ!"
Phương Bình không suy nghĩ đáp, Lữ Phượng Nhu hơi nhíu mày nói: "Vì sao? Rèn Thể Thuật càng có lợi cho em, giúp chiến lực của em tăng lên."
Nếu là trước đây, Phương Bình đúng là cảm thấy Rèn Thể Thuật không tệ.
Nhưng hôm nay, hệ thống cho phép tăng hạn mức khí huyết, khí huyết tăng cường, thể chất của cậu cũng trở nên mạnh mẽ, cho nên tu luyện Rèn Thể Thuật đã trở thành một loại chiến pháp có cũng được mà không có cũng được rồi.
Chỉ cần điểm tài phú đầy đủ, Phương Bình cảm thấy thể chất của chính mình có thể mạnh ngang với kim thân.
Lúc này, đương nhiên càng muốn tu luyện Ngự Không Bộ đầy phong độ kia rồi.
Đương nhiên, không chỉ là vấn đề về phong độ.
Tu luyện Ngự Không Bộ, đến lúc chạy trốn cũng thuận tiện.
Phương Bình bây giờ tuy có thể đạp không, nhưng chỉ được trong thời gian ngắn, hơn nữa cũng không quá cao, lực hút Trái Đất vẫn khá là khó chịu, chẳng mấy chốc cậu sẽ rơi xuống đất.
Một khi học xong Ngự Không Bộ, khí huyết lại đầy đủ, vậy thì thật có thể bay lên trời rồi.
Đến lúc đó, cường giả không tu luyện Ngự Không Bộ, hầu như đánh không tới cậu.
Cho dù là tu luyện, chạy trốn trong không trung, nếu như đối phương không đủ khí huyết, xác suất đuổi kịp Phương Bình cũng không lớn.
Tốc độ ngự không không hẳn nhanh hơn mặt đất, nhưng quan trọng ở chỗ, thuận tiện.
Nếu như trước đó Phương Bình học được Ngự Không Bộ, ngự không chạy trốn, vị võ giả cấp sáu truy sát cậu đúng là không hẳn có thể đuổi theo cậu.
Dù là truy đuổi trên mặt đất, Phương Bình cũng có thể chọn nơi có nhiều chướng ngại vật để chạy, nhưng vẫn với tiền đề kia, điểm tài phú đủ nhiều, cậu có thể dây dưa đến chết vị cường giả cấp sáu kia.
Lữ Phượng Nhu hơi nhíu mày, nhưng cũng nhiều lời, mở miệng nói: "Vậy sau đó em lại đến chỗ tôi, tôi có thể dạy em Ngự Không Bộ, ngoài ra, chọn thêm hai môn chiến pháp cao cấp..."
"Cô ơi, chiến pháp cao cấp và trung cấp khác nhau nhiều không ạ?"
"Trước đó tôi đã nói, tu luyện chiến pháp nằm ở chỗ trình độ nắm giữ thế nào, không phải so cấp bậc cao thấp."
Lữ Phượng Nhu nói xong lại nói: "Đương nhiên, sự khác nhau giữa cao cấp và trung cấp đương nhiên là có.
Thực ra, tổng kết lại, chỉ có hai đặc thù.
Thứ nhất, thuật công kích phóng khí huyết ra ngoài!"
Ánh mắt Phương Bình khẽ đảo nói: "Giống với công kích từ xa, không đơn thuần là cận chiến?"
"Em có thể hiểu như vậy."
Lữ Phượng Nhu tiếp tục nói: "Thứ hai, lực xuyên thấu!"
"Lực xuyên thấu?"
Phương Bình hơi nghi ngờ, Lữ Phượng Nhu vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Lẽ nào lúc em giao thủ với võ giả cấp ba, em không lĩnh ngộ được điều này sao?
Các em giao thủ phần lớn vẫn là công kích bên ngoài, có ai làm được công kích không đánh vỡ phòng ngự bên ngoài nhưng một quyền đập vỡ tim của em không?
Chiến pháp cao cấp vận dụng lực xuyên thấu như thế này khá nhiều, đương nhiên, em cũng có thể hiểu đó là lực chấn động.
Hoặc nói dễ hiểu hơn một chút, em có thể tưởng tượng giống như đánh trâu cách núi.
Võ giả lúc này có thể phóng khí huyết ra ngoài, cũng là yêu cầu cơ bản để xuyên thấu. Em đánh một quyền ra, lực lượng khí huyết xuyên thấu bên trong làm nổ tung nội phủ của kẻ địch..."
"Võ giả cấp bốn địa quật trước đây em gặp phải, không có võ giả thế này..."
"Thứ nhất, võ giả trung cấp em gặp được ở địa quật, bình thường cũng không tu luyện chiến pháp cao cấp, võ giả địa quật, không phải ai cũng có quyền tu luyện chiến pháp.
Thứ hai, tu luyện không đến nơi đến chốn, không thể thể hiện thương tổn xuyên thấu này.
Thứ ba, vị võ giả lúc trước truy sát em thực ra đã tu luyện chiến pháp cao cấp, nhưng em có giáp da phòng ngự cao, nội phủ cũng mạnh mẽ hơn người thường, hơn nữa, hắn tu luyện không đủ thâm hậu, cho nên không thể đập vỡ lục phủ ngũ tạng của em. Nhưng em không phát hiện sao, lần đó, em bị nội thương khá nặng?
Mà lực lượng khí huyết hắn ta vận dụng chưa chắc đã cao bao nhiêu, có thể do đang ở giai đoạn đóng kín cửa tam tiêu, không tiện ra tay toàn lực."
Phương Bình mơ hồ nói: "Giai đoạn đóng kín cửa tam tiêu?"
“Đúng, đến cấp sáu em sẽ sẽ phát hiện trong cơ thể mình có ba cánh cửa. Tinh khí thần của chúng ta thực ra không ngừng trôi qua các cánh cửa này. Điều chúng ta phải làm là đóng kín ba cánh cửa này, để tinh khí thần chỉ có tăng lên chứ không tràn đi, khiến cơ thể mạnh mẽ hơn.
Nhưng khi em đóng cửa, nếu ra tay toàn lực, cửa đã đóng sẽ bị mở ra.
Để giết một võ giả cấp ba mà cần phải ra tay toàn lực, uổng phí công lao khổ tu của mình, rất ít người sẽ làm như vậy.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến thực lực của em. Bình thường, võ giả cấp sáu dù có đang đóng cửa tam tiêu, thì giết cấp ba cũng là chuyện dễ như ăn cháo.
Chỉ có thể nói, đối phương rất yếu, đương nhiên cũng không loại trừ trường hợp hắn ta chỉ còn cách một chút xíu nữa là đóng kín cửa, không muốn vì giết em làm lỡ tu luyện…”
Phương Bình lập tức phản bác: "Em cảm giác được đối phương rất mạnh, quan trọng là thực lực em cũng rất mạnh..."
Phủ nhận sự mạnh mẽ của kẻ địch, đó chính là phủ nhận mình.
Phương Bình cảm thấy, người đàn ông bị thiếu lông mày kia vẫn rất mạnh, điều này cũng đồng nghĩa với việc cậu cũng rất mạnh.
Lữ Phượng Nhu không thèm để ý cậu, lúc này cũng đã đi ra khỏi khu Nam, thấy Phương Bình vẫn còn đi theo mình, Lữ Phượng Nhu phất tay nói: "Còn đi theo tôi làm gì? Về củng cố cảnh giới của em đi, tắm rửa sạch sẽ, người em hôi lắm rồi, sau đó lại đến!"
Phương Bình vội vã ngửi ngửi, mình đâu có mùi gì đâu ta!
Thấy Lữ Phượng Nhu nhanh chóng rời đi, Phương Bình vội vã hô: "Cô ơi, em là võ giả trung cấp rồi, cô không khen thưởng em sao?"
"Đi trường học, võ giả trung cấp được khen thưởng 1000 điểm thưởng!"
"Vậy cô thì sao?"
"Tôi không có tiền!"
Phương Bình kém chút sặc chết, một võ giả đỉnh cấp sáu như cô mà lại than thở nghèo khó với em, cô không thấy ngại ư?
"Ít nhiều cũng nên cho em một chút chứ!"
Phương Bình vẫn luôn chạy chậm đuổi theo, dính lấy Lữ Phượng Nhu như keo dính chuột. Cậu cảm giác mình thiệt thòi quá rồi, cô Lữ quá hẹp hòi rồi.
Đuổi theo nửa ngày, gần như chạy đến trước cổng nhà Lữ Phượng Nhu rồi. Có lẽ là thực sự không chịu nổi Phương Bình, Lữ Phượng Nhu ném một lọ thuốc cho Phương Bình, sau đó lập tức đóng cửa "ầm" một tiếng rõ vang, tỏ rõ thái độ muốn Phương Bình cút nhanh đi.
Phương Bình mở ra xem, lập tức mừng muốn khóc, không dễ dàng mà, cuối cùng cũng coi như cô Lữ cũng chịu rút lông mao rồi!
"Hồi Mệnh Đan!"
Tuy rằng lọ thuốc chỉ có một viên, nhưng Phương Bình cũng mừng muốn khóc, biết mà, trẻ em biết khóc sẽ có sữa bú.
Nếu như mình không đòi tới cửa, ngay cả viên thuốc này cũng không có, không phải sao?
Hồi Mệnh Đan ở trường cần 200 điểm thưởng mới có thể đổi được.
Hơn nữa, thuốc này có tác dụng chữa trị thương thế nội phủ, có hiệu quả ngay lập tức, tác dụng rất mạnh.
Trước Phương Bình cũng đổi được mấy viên, kết quả ở địa quật liên tiếp bị thương, cuối cùng đã dùng hết rồi.
"Đồ tốt nha, sau này phải siêng mò tới cửa mới được."
Phương Bình cầm viên thuốc, vui mừng ra mặt.
Điểm tài phú, cũng tăng hơn 4 triệu, trở lại con số hơn 20 triệu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất