Chương 551: Không sợ Phương Bình
"Đúng rồi, trường học còn có 1000 điểm thưởng khen thưởng, đây chính là một món tiền lớn, mình không thể quên!"
Phương Bình sợ mình quên mất, không nói hai lời, quay đầu chạy tới phòng hậu cần.
Ra khỏi phòng hậu cần, Phương Bình có thêm 1000 điểm thưởng.
Võ giả cấp bốn được khen thưởng rất nhiều, nhà trường cũng sẽ không cắt xén.
Nhưng hiện tại lão Lý không ở phòng hậu cần, Phương Bình cũng không đi đổi thuốc, giữ lại 1000 điểm trước rồi nói.
Nhận 1000 điểm thưởng, điểm tài phú của Phương Bình lại tăng thêm 20 triệu.
Điểm tài phú, đạt đến hơn 42 triệu, vừa vặn bù đắp lại hao tổn trước đó.
Lần này đột phá, cậu thanh toán cho bên Khí Huyết Trì 5 triệu, mua mấy viên Hộ Phủ Đan, cũng tốn hơn 6 triệu.
Phương Bình lúc này trong tay còn 65 triệu tiền mặt.
65 triệu tiền mặt, 1000 điểm thưởng, một viên Hồi Mệnh Đan, ba viên Bạo Huyết Đan, một thanh đao, một nội giáp da, một đôi giày chiến. Đây chính là tất cả gia sản lúc này của Phương Bình, không tính công ty.
Nếu như phải đổi giá trị công ty và trang bị thành tiền, e rằng lúc này trong tay có trong tay 300 triệu rồi.
"Mới một năm mà thôi."
Thực ra Phương Bình vẫn rất tự hào, từ tháng 8 năm ngoái đến Ma Đô, cậu dường như đến bằng tay không, toàn bộ gia sản chắc được một triệu.
Bây giờ, một năm trôi qua rồi.
Mà một năm này, cậu tu luyện đến cấp bốn trung kỳ, cũng tích lũy gia sản 300 triệu, trong số học viên, cậu không chỉ là người có thể kiếm nhiều tiền nhất, cũng là người tiến bộ nhanh nhất.
"Dám hỏi anh hùng thiên hạ, ai cùng ta tranh đấu!"
Phương Bình thốt lên một câu hào hùng vạn trượng, khiến một số đạo sư đi ngang qua phải trố mắt ngoác mồm.
Từ lúc nào mà võ giả cấp bốn lại tự tin như vậy?
...
Phương Bình đột phá ngày 18 tháng 8.
Ngày 20 tháng 8, các học viên lục tục về trường.
Những ai chưa về trường cũng đều nhận được thông báo, trước ngày 23 tháng 8, nếu không có lý do đặc biệt, đều phải về trường, bao gồm cả một số sinh viên đang thực tập tại chính quyền địa phương.
Thầy hiệu trưởng chết trận tại địa quật, bây giờ đạo sư Ma Võ ra khỏi địa quật, nhà trường cũng đang đối mặt với một lần thay máu.
Khác với các trường đại học bình thường, thay máu tầng lớp lãnh đạo điều hành không cần thông báo, cũng không cần học viên chứng kiến.
Ma Võ là võ đại, học viên và đạo sư không chỉ đơn thuần là quan hệ thầy trò, mà còn là chiến hữu, là người mà tương lai bọn họ yên tâm giao mạng sống cho nhau.
Dưới tình huống này, học viên võ đại cũng được tham dự vào những lần biến động thay đổi lãnh đạo.
Khi các học viên lục tục trở về, Ma Võ cuối cùng cũng xem như náo nhiệt hơn một chút, không còn quạnh quẽ như trước.
...
Mà mấy ngày nay, Phương Bình cũng không nhàn rỗi.
Đi qua chỗ Lữ Phượng Nhu một chuyến, Phương Bình bắt đầu học tập Ngự Không Bộ, còn về chiến pháp cao cấp, hiện Phương Bình vẫn chưa học.
Cơm cũng cần phải ăn từng miếng từng miếng một, mặc dù có chiến pháp cáo cấp, nhưng không có nghĩa chiến pháp trung cấp vô dụng rồi.
Thất trảm hợp nhất của Bạo Huyết Cuồng Đao cậu còn chưa thuần thục, nếu thật sự thuần thục rồi, lại nắm giữ cách bạo phát khí huyết của cấp bốn, những người vừa mới học chiến pháp cao cấp không thể sánh được với cậu.
Chiến pháp cao cấp có chiêu phóng khí huyết ra ngoài thì như thế nào?
Phóng khí huyết ra ngoài không hẳn có uy lực bao nhiêu, đánh không trúng kẻ địch, lực bộc phát không đủ mạnh, Phương Bình vẫn có thể một đao đánh chết như thường.
Đơn thuần phóng khí huyết không có tác dụng. Lúc trước ở địa quật, vị võ giả cung thủ kia đúng là biết phóng khí huyết, nhưng cũng chẳng phải đã bị Phương Bình giết hay sao. Nắm giữ chuyên sâu một loại công kích mới là ý nghĩa học chiến pháp.
Đối với việc học Ngự Không Bộ, Phương Bình tiến bộ rất nhanh.
Cậu đã biết Vân Bộ, thung công cũng đã sớm thành thạo cảnh giới Lăng Không, dưới sự kết hợp của hai bộ pháp này, tốc độ tu luyện Ngự Không Bộ của Phương Bình cực nhanh.
Ngay cả Lữ Phượng Nhu cũng ngầm cảm thán, vì sao những công pháp này Phương Bình lại tu luyện nhanh như vậy, còn chiến pháp chiến đấu chân chính lại không nhanh mấy?
...
Nội Phủ Thiên - Rèn Luyện Pháp và Ngự Không Bộ là hai môn công pháp chủ yếu mà Phương Bình đang tu luyện.
Trong lúc tu luyện, lực lượng tinh thần và khí huyết của Phương Bình đều đang tăng lên.
Lần đầu thử nghiệm tu luyện nội phủ, Phương Bình phát hiện mình tiến bộ rất nhanh.
Nhưng lúc này, Phương Bình vẫn tập trung củng cố cảnh giới cấp bốn trung kỳ. Rèn luyện trái tim không vội được, nghiêm khắc mà nói, trong lục phủ ngũ tạng, trái tim là bộ phận khó rèn luyện nhất, cũng nguy hiểm nhất.
Cho nên từ cấp bốn trung kỳ đến cao kỳ cũng là một khoảng thời gian khá dài mà mọi người bỏ ra để rèn luyện. Ngược lại, từ cao kỳ đến đỉnh cấp, rèn luyện bốn bộ phận còn lại của ngũ tạng lại nhanh hơn rất nhiều so với rèn luyện trái tim.
Kinh Võ, Lý Hàn Tùng, từ cấp bốn cao kỳ đến đỉnh cấp bốn, trước sau chỉ tốn hơn hai tháng mà thôi, có thể thấy được tốc độ tu luyện nhanh bao nhiêu.
Vương Kim Dương từ trung kỳ đến cao kỳ, kỳ thực tốn không ít thời gian, nhưng mà từ cao kỳ đến đỉnh cấp, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Ngày mùng 1 tháng 7, bảng xếp hạng ra lò, Phương Bình là đỉnh cấp ba.
Vương Kim Dương phán đoán, khi Phương Bình tiến vào cấp bốn, có lẽ cậu đã đạt đỉnh cấp bốn, có thể thấy được, đối với việc đạt đến đỉnh cấp bốn, Vương Kim Dương cũng tự tin vào tốc độ tu luyện nhanh chóng của mình.
...
Ngày 22 tháng 8, đám người Phó Xương Đỉnh về trường.
Bọn họ vừa mới về trường, Phương Bình chủ động nói muốn mời bọn họ ăn cơm, quả thực lật đổ tưởng tượng của mọi người!
...
Nhà ăn lầu một.
Phương Bình rất nhiệt tình bắt chuyện mọi người, cười híp mắt nói: "Mọi người ăn đi, không đủ lại gọi thêm!"
Phó Xương Đỉnh nhẹ nhàng thở dài, biết ngay mà, hy vọng Phương Bình bấm bụng trả tiền là điều vô căn cứ.
Nhà ăn lầu một, cơm nước bình thường đều miễn phí!
Vừa mời mọi người ăn cơm, Phương Bình vừa cười nói: "Triệu Lỗi, cậu cấp ba rồi hả, chúc mừng nha!"
Triệu Lỗi khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời.
"Đều là thiên tài!"
Phương Bình cảm thán nói: “Triệu Lỗi lên cấp ba, Vân Hi cấp ba, Phó Xương Đỉnh đều lên cấp ba, Dương Tiểu Mạn, cậu hơi mất mặt đấy, mới đỉnh cấp hai thôi à, Tuyết Mai cũng đuổi kịp cậu rồi kìa.”
Dương Tiểu Mạn cúi đầu, chuyên tâm mạnh mẽ gặm chân gà. Không tới cấp ba thì làm sao, chướng mắt cậu, còn phải đả kích một câu ư!
"Đường Tùng Đình cấp hai cao kỳ, còn kém chút nữa mới lên đỉnh cấp, nhưng mà cũng rất nhanh rồi."
“Nhóm Kim Lỗi các cậu cũng sắp cấp hai cao kỳ, cố gắng thêm chút, nhanh chóng vào cấp ba.
Khóa này của chúng ta mạnh hơn khóa của Tạ Lỗi nhiều. Khóa của bọn họ, khi chúng ta nhập học, có cấp ba sao?
Chúng ta thì sao, hiện tại có đến ba người, còn mấy ngày nữa tân sinh viên nhập học, có lẽ Tuyết Mai cũng có thể đột phá rồi.”
Phương Bình nở nụ cười: “Khóa của Trương Ngữ cũng không được, năm ngoái chúng ta nhập học, có đàn anh đàn chị năm tư là võ giả cấp bốn cấp năm, như vậy mới mạnh. Nhưng các anh chị năm tư khóa này thì sao, chẳng có nổi một người đỉnh cấp. Không biết Trần Văn Long có thể đột phá hay không.”
“Nói vậy, vẫn là khóa này của chúng ta mạnh nhất. Trường học cũng nên thay đổi diện mạo rồi.”
Phó Xương Đỉnh buồn cười nói: “Cậu nói thẳng đi, rốt cuộc muốn làm gì. Hơn nữa, cậu cứ trực tiếp nói cậu đột phá đến cấp bốn cho rồi, nhất định phải đếm xem ở đây có bao nhiêu cấp ba, chỉ sợ không có ai hỏi tới cậu chứ gì.”
Phương Bình nghĩa chính ngôn từ nói: “Vô nghĩa, tôi là loại người nông cạn vậy sao? Tuy rằng tôi bây giờ là võ giả cấp bốn trung kỳ, nhưng tôi có nói với người ngoài về chuyện này sao?”
Cả bàn ăn không một tiếng động!
Gặp qua người biết diễn, nhưng chưa từng gặp loại người nào như Phương Bình, chủ động mời mọi người đến, sau đó diễn một vở kịch lớn!
"Trung kỳ?"
Những người khác không phối hợp, Trần Vân Hi không tự chủ hỏi một câu, nhỏ giọng nói: "Cậu nói cậu cấp bốn trung kỳ rồi?"
Phương Bình rụt rè cười nói: "Không có gì, chỉ là lúc đột phá, một lần dựng năm cây cầu thiên địa mà thôi, không có gì."
"Khụ khụ!"
Triệu Lỗi ho nhẹ một tiếng, mệt tim nói: "Được rồi, bọn tôi biết rồi, sau đó thì sao?"
Phương Bình liếc cậu ta một cái, ánh mắt không lành nói: "Cấp bốn trung kỳ, thực ra không tính là gì, đúng không?"
Tổ cha cậu, tiếc lời, không cảm thán mấy câu sao?
Sắc mặt Triệu lỗi lại biến thành màu đen, một lát mới nói: "Rất lợi hại, siêu lợi hại, cậu mà dám đánh tôi nữa, tôi đảm bảo cha tôi sẽ tới trường đấy. Cậu là võ giả trung cấp, tôi mới sơ cấp thôi!”