Toàn Cầu Cao Võ

Chương 552: Không sợ Phương Bình (2)

Chương 552: Không sợ Phương Bình (2)
Khốn kiếp, thật sự nghĩ tôi không trị được cậu à!
Cậu là võ giả sơ cấp, tôi cũng sơ cấp, bị đánh cũng chịu.
Cậu bây giờ võ giả trung cấp, tôi vẫn là võ giả sơ cấp, cậu lại dám đánh tôi, cậu nghĩ tôi vô dụng lắm chắc?
Phương Bình hơi sửng sốt một chút, vội ho một tiếng nói: "Nói gì vậy, bạn học luận bàn với nhau có thể gọi là đánh người sao? Đúng rồi, cha cậu là cấp năm sơ kỳ hay là cao kỳ, tôi quên hỏi rồi."
"Đỉnh cấp năm..."
Triệu Lỗi bất thiện nói một câu, không đấu lại cậu, vậy thì liều mạng gọi cha lên đánh, cấp năm đỉnh phong, đủ để đánh cậu ta rồi!
"Cấp năm đỉnh phong à..." Phương Bình trầm ngâm chốc lát nói: "Vậy chờ mấy tháng nữa đi, tôi tới cấp năm lại tính."
Triệu Lỗi triệt để mệt tim, cúi đầu húp canh, tôi mệt, tôi chẳng muốn nói chuyện với cậu.
Phương Bình nở nụ cười, tiếp tục nói: "Được rồi, đây đều là vấn đề ngoài lề, bạn học với nhau, cùng nhau phấn đấu, hỗ trợ lẫn nhau, nào có chuyện đánh nhau, còn phải gọi phụ huynh đến, có mất mặt hay không chứ?"
"Lần này mời mọi người ăn cơm là vì có chuyện muốn nói…"
Dương Tiểu Mạn ngẩng đầu lên nói: "Cậu xác định cậu mời?"
"Nói nhảm, chẳng phải cơm nước đều trước mặt sao? Võ giả cũng phải tiết kiệm một chút, không thể lãng phí."
Phương Bình trực tiếp chuyển về đề tài chính, nói: "Chuyện của hiệu trưởng, mọi người cũng đều biết rồi.
Hiện tại, hiệu trưởng là thầy Ngô, mà tôi cảm thấy, hội võ đạo cũng đã đến thời kỳ thay nhiệm kỳ mới rồi.
Sinh viên năm tư không đảm nhiệm chức hội trưởng hội võ đạo, đây là nhận thức chung của các trường, Trương Ngữ nên chủ động từ chức.
Hiện tại, Trương Ngữ định để Trần Văn Long tiếp nhận vị trí này, định làm ngược lại với truyền thống xưa giờ!
Sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp đều có tương lai riêng, Trần Văn Long rèn luyện ở Quân đội, hiển nhiên là tính toán cho tương lai sau khi ra trường, anh ấy có thời gian ở trường dẫn dắt hội võ đạo ngày càng phát triển sao?
Tôi, mấy ngày nữa sẽ là sinh viên đại học năm hai, còn ở trường rất lâu. Vị trí hội trưởng hội võ đạo của Trương Ngữ, tôi thấy tôi là ứng cử viên rất thích hợp.
Mà các cậu là sinh viên tiêu biểu của khóa này.
Bầu chọn ứng cử viên cho chức hội trưởng hội võ đạo, các cậu cũng có quyền lên tiếng nhất định, các cậu là sinh viên tiêu biểu đại diện cho sinh viên đại học năm hai, có tư cách này.
Mà các sư huynh sư tỷ của tôi cũng đủ mặt mũi và uy vọng để đại diện sinh viên năm ba năm tư nói vài câu.
Nói chuyện thực tế một chút, tôi có thể sẽ nhanh chóng lên cấp năm, trường học không cho tôi làm hội trưởng hội võ đạo, được sao?
Tôi cũng không phải tốt nghiệp là rời khỏi trường ngay. Bây giờ, phần lớn thời gian tôi đều ở trường học, thực lực yếu hơn tôi, lại muốn quơ tay múa chân chỉ đạo tôi, tôi có thể nhịn sao?
Cho nên, vì sự an ninh của nhà trường, vì làm tấm gương sáng cho các sinh viên trong trường…"
Phó Xương Đỉnh giơ tay ngắt lời nói: "Được rồi, bọn tôi hiểu ý cậu rồi, đừng tự khen mình như vậy. Ủng hộ cậu làm hội trưởng đúng không, không thành vấn đề, quan trọng là lời bọn tôi nói không tính."
"Xu hướng tất yếu!"
Phương Bình khẽ cười nói: "Các cậu đại diện cho hơn 1000 sinh viên đại học năm hai, sự ủng hộ của các cậu đương nhiên là có ý nghĩa."
Nói hết, Phương Bình nhìn về phía Triệu Lỗi: "Cậu sao hả?"
"Sao cũng được."
"Dương Tiểu Mạn, cậu thì sao?"
"Tôi..."
Dương Tiểu Mạn còn chưa nói hết, ánh mắt Phương Bình mắt nguy hiểm, nói: "Chuyện cậu bôi nhọ thanh danh của tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, chuyện này, nếu cậu phản đối, vậy hai chúng ta kết đại thù rồi!"
Dương Tiểu Mạn căm giận, một lát mới uất ức nói: "Không ý kiến!"
"Vân Hi, cậu cũng không ý kiến, đúng không?"
Trần Vân Hi lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút nói: "Gần đây sao cậu không bán thuốc nữa rồi?"
Phương Bình ngây người, cậu lái chủ đề đi đâu vậy!
"Trước không nói đến chuyện này, nói tiếp chuyện hội võ đạo..."
Triệu Tuyết Mai trực tiếp ngắt lời nói: "Nói cái gì, cậu làm hội trưởng hội võ đạo, bọn tôi đều không ý kiến, ăn cơm đi, nói nhiều thật."
Phương Bình lần thứ hai ngẩn ra: "Các cậu không thể hưng phấn một chút ư, kích động một chút? Tôi sắp thống lĩnh tất cả sinh viên Ma Võ rồi…"
"Vậy cậu tốt xấu cũng phải có chút phong phạm của một lãnh tụ có được không?"
Phó Xương Đỉnh muốn cạn lời với Phương Bình: "Ít nhất mời chúng tôi đi ăn gì đó ngon ngon một chút, chỉ bằng mấy món này mà cũng muốn lừa bọn tôi à?"
"Còn nữa, nếu như cậu làm hội trưởng hội võ đạo mà vẫn bán thuốc, cậu có tin các đạo sư có thể trực tiếp truy sát cậu không?"
"Người không biết còn tưởng cậu tham ô bao nhiêu thứ ở hội võ đạo đấy."
"Ngoài ra…"
Phó Xương Đỉnh dừng một chút, hơi chút lúng túng nói: "Nói nghe nè, có thể đừng quay quảng cáo được không, mất mặt chịu không nổi luôn ấy.
Có một số bạn học trung học hỏi tôi, tôi có quen Phương Bình không?
Tôi nói quen…
Rốt cuộc người ta không hỏi những cái khác, lại hỏi tôi mang giày thể thao Dick có thật có thể đạp không mà đi hay không. Mẹ nó, tôi muốn phát điên lên được!
Cậu nói xem, cậu có hố đen lớn như vậy, sức ảnh hưởng lớn cỡ nào?
Hay cho một chức danh vô địch cấp ba, bị cậu chà đạp rồi…"
Phương Bình tức giận nói: "Tôi không trộm không cướp, quay mấy cái quảng cáo thì làm sao rồi? Tôi là con nhà nghèo, có thể giống với các cậu được sao?
Không kiếm tiền tôi làm sao tu luyện?
Tu luyện cấp bốn, hơi một tí phải dùng một viên thuốc mấy triệu bạc, tôi đào đâu ra tiền?
Ai dám lấy chuyện này ra nói, tôi sẽ cho bọn họ nhớ đời!"
Trần Vân Hi bên cạnh đồng tình nói: "Đúng là không dễ dàng, thực ra tôi thấy như vậy cũng rất tốt, vậy mà trên mạng còn có người nói xấu cậu nữa. À đúng rồi, vị phóng viên trước đó không biết làm sao biết QQ của tôi, còn nhắn tin riêng cho tôi, nói mấy lời đồn trên mạng là do cậu bảo anh ta truyền đi.
Loại người này thật vô sỉ, chẳng có trách nhiệm tí nào."
Phương Bình yên lặng gật đầu, Lưu Đại Lực, tôi nhớ kỹ anh rồi, tuyệt đối đừng để tôi bắt được anh, tôi mà bắt được anh, anh chờ chết đi!
Đám người Phó Xương Đỉnh lại nhìn Phương Bình với ánh mắt quỷ dị, Trần Vân Hi không tin... Bọn họ đúng là hơi tin chuyện này!
...
Cùng lúc đó.
Lưu Đại Lực cách đó ngàn dặm lại hắt hơi một cái, lầu bầu nói: "Ma Đô có tin hot, hiệu trưởng Ma Võ đổi người khác, đáng tiếc, tên kia lại ở Ma Võ… Mình cấp ba cao kỳ, không biết có thể là đối thủ của hắn hay không?
Lưu Đại Lực lúc này vẫn có chút tự tin.
Anh ta đột phá lên cấp ba cao kỳ, cảm nhận được sự thay đổi về chất, thấy mình mạnh hơn rất nhiều!
Trước đó thấy Phương Bình đạp không mà đi, một đao khai sơn bổ đá, khi đó, anh ta cảm thấy chênh lệch quá to lớn.
Hiện tại... Lưu Đại Lực cảm giác mình cũng được.
"Có nên đi hay không đây?"
"Đi rồi, nên vào Ma Võ sao?"
"Một trong hai trường danh tiếng đổi hiệu trưởng, hiện tại lại sắp đến ngày khai giảng, nhất định có thể sẽ khiến người khác chú ý."
Nhất thời, Lưu Đại Lực hơi do dự, Ma Đô là một nơi tốt, tin tức nhiều, tin hot cũng nhiều, cũng không thể chỉ vì Phương Bình mà mình từ bỏ vùng đất Ma Đô đầy thị phi này được?
"Thực ra mình không sợ cậu ta, nhưng người ta có hậu thuẫn vững chắc!"
Lưu Đại Lực thở dài một tiếng, người này so với người khác, tức chết người.
Thanh niên như Phương Bình, đấu trí đấu dũng, mình cũng không yếu, nhưng thầy cô của cậu ta lợi hại, Ma Võ nhiều đạo sư như vậy, Phương Bình gọi người đến đánh mình thì phải làm sao bây giờ?

Bắt đầu từ gày 22 tháng 8, Phương Bình bắt đầu kết nối với các sinh viên, hội võ đạo sắp thay đổi rồi!
Hội viên hội Bình Viên, lại lần nữa phát huy tác dụng nên có.
...
Trong sân trường Ma Võ.
"Anh Trương Ngữ đã là sinh viên đại học năm tư, theo lý thuyết, hội võ đạo nên bầu lại hội trưởng rồi!"
"Đúng vậy, đại học năm tư không đảm nhiệm chức hội trưởng hội võ đạo, đây là hiểu ngầm giữa các trường, anh Trương hơi luyến quyền quyền hành rồi!"
"Anh Trương bây giờ đều bắt đầu chuẩn bị con đường tương lai của mình, làm sao có thời gian quản lý hội võ đạo, bây giờ chỉ ở lại hội võ đạo trên danh nghĩa, chị Chu Nghiên mới là người quản lý hội võ đạo, vậy ý nghĩa tồn tại của hội võ đạo ở đâu?"
"Cần phải thay đổi! Bầu lại hội trưởng!"
"Tôi cảm thấy anh Tạ Lỗi không tệ, có thể đảm nhiệm hội trưởng hội võ đạo."
"Tôi cũng cảm thấy anh Tạ Lỗi không tệ!"
"..."
Nhất thời, một làn gió cổ quái thổi ngang qua Ma Võ.
Người người rỉ tai nhau, Tạ Lỗi nên đảm nhiệm hội trưởng!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất