Toàn Cầu Cao Võ

Chương 553: Ma Võ thay đổi

Chương 553: Ma Võ thay đổi
Bên trong hội võ đạo.
Trương Ngữ dựa vào ghế, nhẹ giọng nói: "Mọi người thấy thế nào?"
Tạ Lỗi trầm giọng nói: "Không phải tôi xui khiến!"
"Tạ Lỗi không phải loại người này!" Trương Tử Vi vừa bước vào cấp ba lúc này cũng giúp đỡ nói một câu.
Trương Ngữ khẽ cười nói: "Tôi tin đây không phải là chủ ý của Tạ Lỗi, nhưng mà… các bạn học nói cũng không sai. Sinh viên năm tư bình thường sẽ không đảm nhiệm hội trưởng hội võ đạo.
Tôi chỉ là..."
Chu Nghiên nói tiếp: "Hội trưởng cũng không phải lưu luyến vị trí hội trưởng này, chỉ là cuối năm nay sẽ có giao lưu thi đấu võ đạo lần thứ hai, nếu lúc này hội trưởng rời đi, vậy chỉ có thể rời khỏi hội võ đạo. Một khi đến hạn xác định thành viên hội võ đạo tham gia thi đấu giao lưu, vậy thì hội trưởng không có cách nào xuất chiến rồi."
Tần Phượng Thanh mới vừa trở về không nhịn được nói: "Nói tới nói lui, vẫn là vấn đề về thực lực! Thực lực được rồi, ai dám làm gì!"
Nói xong, Tần Phượng Thanh mở miệng nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây là chuyện tốt mà Phương Bình làm ra, người của hội Bình Viên tôi đều quen biết, chuyện này là do bọn họ truyền đi.
Không cần quan tâm cậu ta, thằng nhóc này muốn làm hội trưởng hội võ đạo, tôi cũng muốn làm đây!
Tạ Lỗi, cậu muốn tranh với tôi?"
Tạ Lỗi cau mày, một lát mới nói: "Tần Phượng Thanh, hội trưởng Trương đảm nhiệm hội trưởng, tôi thực sự không có ý định tranh, nhưng nếu là Tần Phượng Thanh hoặc Phương Bình muốn làm, vậy thì phải hỏi ý kiến của tôi!"
"Cậu là cái củ hành củ cải gì!"
Tần Phượng Thanh hừ lạnh nói: "Đừng tưởng rằng đột phá đến cấp bốn, liền không biết trời cao đất rộng, không phục, hai ta tranh tài một phen!"
"Cậu cho rằng tôi sợ cậu chắc!"
Ánh mắt Tạ Lỗi lạnh lùng, nhướng mày lên, càng tăng thêm ba phần lạnh lùng.
"Được rồi!"
Trương Ngữ khẽ quát một tiếng, xoa xoa huyệt thái dương, lớn tiếng nói: "Tất cả im miệng cho tôi. Nếu đã biết là do Phương Bình làm, cũng có nghĩa Phương Bình muốn chức hội trưởng hội võ đạo, mọi người thấy thế nào?"
Lương Phong Hoa vừa mới đột phá cấp bốn lạnh nhạt nói: "Tôi thấy chả sao cả. Hội trưởng bây giờ đã là sinh viên đại học năm tư, đúng là không có quá nhiều tinh lực đặt ở hội võ đạo, đã như vậy, hội trưởng đổi thành người khác cũng không sao cả."
Tạ Lỗi cau mày nói: "Anh Lương, anh hiểu Phương Bình bao nhiêu? Đừng vì cậu ta là học trò của Lữ đạo sư nên anh có tư tâm đấy nhé.
Phương Bình làm người thế nào, tôi không có nhiều nhận xét.
Nhưng cậu ta coi trọng tư lợi, đây là chuyện rõ như ban ngày!
Bất kể là trang web Viễn Phương hay là chuyện đầu cơ thuốc ở trường, bao gồm cả việc đi quay quảng cáo, tất cả những việc trên đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến bầu không khí của trường học…"
Lương Phong Hoa cười không nói, Diệp Kình lại cười lạnh: "Mắc cười ghê, nhà trường có quy định không cho sinh viên quay quảng cáo sao?
Hiệu trưởng còn chưa nói gì, một câu nói của cậu lại phủ định rồi!
Phương sư đệ của tôi gia cảnh bần hàn, địa quật bị phong tỏa, không có tiền tu luyện, chỉ có thể tự thân kiếm tiền, đổi lấy tài nguyên, đây lại trở thành tội rồi?
Bao gồm việc đầu cơ bán thuốc, đó là tự do của em ấy, là điểm thưởng của em ấy, cậu quản được em ấy bán thuốc cho ai chắc!
Còn chuyện trang web, em ấy quản lý trang web, giành lấy phúc lợi cho sinh viên, Tạ Lỗi cậu không làm được thì phủ định công lao của em ấy ư?
Sao hả, Tạ Lỗi ba lần tôi cốt, hơn Phương sư đệ một khóa, bây giờ không bằng em ấy nên sinh lòng đố kỵ rồi?
Nói Phương sư đệ tâm cơ sâu nặng, Tạ Lỗi cậu thì sao?
Cậu dám nói, cậu nhằm vào Phương sư đệ, không phải bởi vì em ấy đoạt danh tiếng của cậu, đánh bạn gái của cậu sao?
Tạ Lỗi, đều là võ giả, cũng đều là người thông minh, đừng nghĩ ai cũng là kẻ ngu si!"
Tạ Lỗi cười lạnh nói: "Anh muốn nghĩ như vậy thì cứ nghĩ như vậy là được rồi. Là công hay tư, trong lòng tự biết!"
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng."
Diệp Kình lạnh nhạt nói: "Đừng nói mấy câu vô nghĩa kia, Phương Bình muốn làm hội trưởng, vậy cũng phải nhìn thực lực của em ấy xem phải chăng có thể khiến người khâm phục.
Tôi không có ý kiến, là sinh viên đại học năm tư, kiến nghị của tôi chính là không có ý kiến.
Còn về cậu, nếu như cậu muốn là hội trưởng, tôi cũng không có ý kiến. Tiền đề là cậu có thể thắng được Phương Bình, đồng thời phải càng khiến người khác khâm phục hơn!"
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Ông đây tại sao lại không thể phát biểu ý kiến? Hội trưởng, ông đây cũng muốn làm!"
Trương Ngữ đầu lớn như trâu, Chu Nghiên nãy giờ yên lặng cũng bất đắc dĩ nói: "Cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi, cần phải vậy sao?"
"Vì sao không cần?"
Tần Phượng Thanh hừ nhẹ nói: "Biết lắm khổ nhiều, tôi cảm thấy tôi được, thì tôi được! Trương Ngữ hiện tại bị đặt trên lò lửa là bởi vì anh ta không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục. Từ lúc tiếp nhận vị trí hội trưởng hội võ đạo đến bây giờ cũng đã một năm rồi, Trương Ngữ vẫn chưa có bất luận biểu hiện xuất sắc nào.
Cho nên, bây giờ trường học mới chê trách.
Nếu như một năm qua, Trương Ngữ trở thành võ giả cấp năm, ai sẽ nghi vấn anh ta?
Phương Bình dám sao?
Tạ Lỗi dám sao?
Nói nhiều như vậy cũng đều là nói nhảm, hội võ đạo, hội võ đạo, không nhìn võ đạo, lẽ nào đùa giỡn sao?
Tôi cảm thấy cảnh giới võ đạo của tôi mạnh, vậy tôi có thể làm hội trưởng. Còn về việc quản lý, Học viện văn học có một đám người theo học chương trình quản lý, tùy tiện tìm mấy người qua, lẽ nào lại không quản được cái rắm của trường học này?"
Tần Phượng Thanh thô tục mấy câu, Lương Phong Hoa lại cười nói: "Lão Tần nói chuyện thô tục nhưng cũng không thô tục, đúng là đạo lý này, hội trưởng, cậu nghĩ thế nào?"
Trương Ngữ liếc mắt nhìn Tạ Lỗi, lại nhìn Tần Phượng Thanh, khẽ thở dài: "Đúng vậy, tôi làm hội trưởng hội võ đạo, không có bất kỳ chiến tích gì, điều này là trách nhiệm của tôi.
Hội võ đạo Ma Võ bây giờ đang ở thế yếu, cái gọi là đồng trị trường học cũng chỉ là một lời nói suông.
Các cậu có bất mãn với tôi là điều đương nhiên.
Tôi cũng nên tự nhận lỗi từ chức, nhường lại vị trí hội trưởng hội võ đạo.
Nhưng hiện nay, hội võ đạo Kinh Võ, Lý Hàn Tùng đỉnh cấp bốn.
Hội võ đạo Nam Võ, Vương Kim Dương, cấp bốn cao kỳ.
Hội võ đạo Hoa Võ, Lưu Thế Kiệt, cấp bốn cao kỳ.
Ngay cả hội võ đạo Kinh Nam, Trần Hạo Nhiên, cũng cấp bốn trung kỳ.
Các vị, không phải tôi quyến luyến vị trí này, nhưng tôi cảm thấy, vị trí này, vẫn nên để cường giả nắm giữ, để Trần Văn Long đảm nhiệm đi."
Trần Văn Long, thực ra vẫn luôn có mặt tại đây.
Nhưng anh ta vẫn không nói tiếng nào, chỉ ngồi ở bên góc.
Nghe Trương Ngữ mở miệng, Trần Văn Long trầm mặc chốc lát nói: "Tôi đã nói chuyện với phân bộ Quân đội Ma Đô, sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập Quân đội Ma Đô, đảm nhiệm chức Đô thống. Phần lớn thời gian sau đó tôi sẽ ở Ma Đô địa quật, lão Trương, xin lỗi nhé."
Trương Ngữ hơi nhíu mày, lát sau mới nói: "Tôi cũng không ép buộc cậu, nhưng nếu cuối năm hội võ đạo thật phải xuất chiến, hi vọng cậu có thể xuất chiến."
"Nhất định!"
Trần Văn Long trầm giọng nói: "Tôi cũng đã sớm nghĩ tranh tài với người khác, từ xưa văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Những người như Lý Hàn Tùng có thể thật sư vô địch cấp bốn hay không, cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi một chút!"
Trương Ngữ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, một lát sau mới mở miệng nói: "Cứ như vậy đi."
"Như vậy là như thế nào?" Tần Phượng Thanh bất mãn.
"Nếu nhưng Phương Bình muốn vị trí này, hẳn sẽ nắm bắt thời cơ này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta sẽ đến làm khó dễ ngay ở mấy ngày tới."
Trương Ngữ nhẹ giọng nói: "Nếu mọi người đều muốn vị trí này, vậy thì tranh bằng bản lãnh của mình đi."
"Cậu thì sao đây?"
Trương Ngữ khẽ cười nói: "Tôi? Các cậu thắng tôi lại nói. Không thắng nổi tôi, tôi sẽ từ chức, vị trí hội trưởng hội võ đạo cũng sẽ để trống, chờ chọn được người thích hợp hơn!"
Đám người Tần Phượng Thanh cũng không nói thêm nữa, vậy thì tranh bằng bản lãnh của mình là được!
...
Ngày 24 tháng 8, Ma Võ tổ chức đại hội toàn trường.
Tại sân vận động số một.
Sáng sớm, mấy ngàn sinh viên tụ hội, huyết khí ngút trời!
Sinh viên cả ba khóa, gần 5000 người.
Đạo sư hai khoa văn võ, gần 1000 người!
Nhiều cường giả võ đạo như vậy cùng tụ họp một chỗ, khí huyết ngang trời, khí thế nghiền ép một số võ giả cấp một đến mức trắng bệch.
Bây giờ, tân sinh chưa tới, sinh viên Ma Võ nhập học ít nhất cũng được một năm, hầu như đều đã là võ giả, cũng có người còn chưa trở thành võ giả, nhưng nếu không phải đang tranh thủ tôi cốt lần hai thì cũng là tôi cốt lần ba, thực lực cũng không yếu hơn võ giả cấp một bao nhiêu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất