Chương 62: Lần tu luyện thứ nhất
Vương Kim Dương buồn cười nói: "Tôi xương cần khí huyết bồi dưỡng, rèn luyện kinh mạch cũng cần khí huyết bồi dưỡng, cậu nói có tiêu hao lớn không?
Nếu bây giờ, khí huyết của cậu là 120 cal, một lần tu luyện, có thể sẽ hạ xuống 115 cal.
Tốc độ khôi phục khí huyết dù nhanh hơn tăng trưởng, nhưng dù cậu uống một viên Khí Huyết Đan bình thường, cũng cần ba ngày trở lên mới có thể khôi phục được.
Ba ngày một viên Khí Huyết Đan bình thường, cần bao nhiêu tiền?
Có bao nhiêu gia đình có thể duy trì?
Một khi bổ sung không kịp, khí huyết hạ xuống, không thể khôi phục, vậy, một chút hạn mức tối đa tăng lên của tu luyện trước đó, chẳng mấy chốc sẽ giảm xuống.
Phương Bình, trên tay cậu có một ít tài nguyên. Nhưng tài nguyên có hạn, cũng không thể vận dụng lung tung.
Để anh nói cậu biết, sau khi lên Võ Đại mới là cơ hội tu luyện tốt, trường học có thể cung cấp một nửa tài nguyên cho cậu tu luyện.
Nhưng là chậm mấy tháng mà thôi, dù sao cũng tốt hơn cậu phải tiêu tài nguyên của chính nhà mình."
Phương Bình không quá để ý cái này, suy nghĩ một chút nói: "Vậy bổ sung khí huyết kịp thời, hạn mức khí huyết cao nhất có thể gia tăng phải không?"
"Đúng, đó là lẽ tất nhiên, bằng không làm thế nào Rèn Luyện Pháp tăng khí huyết của phi võ giả tới cực hạn."
"Anh vừa mới nói cái thứ nhất, vậy ngoài điểm ấy, còn có tác hại gì nữa?"
"Thứ hai!"
Ngữ khí của Vương Kim Dương nghiêm túc hơn, trầm giọng nói: "Điểm thứ hai, tu luyện Rèn Luyện Pháp, sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn với khí huyết của cậu.
Nhưng không có nghĩa là không có tổn thương!
Một khi động mạch và tĩnh mạch chủ, nhất là động mạch và tĩnh mạch chủ gần đại não bị tổn thương.
Dù có thể trị hết, cũng sẽ khiến cậu nằm liệt giường mấy tháng.
Phương Bình, sắp thi đại học rồi, cậu tự mình chú ý một chút.
Lần tu luyện thứ nhất, tính nguy hiểm lớn nhất, một khi bị thương nghiêm trọng, cậu rất có thể bỏ lỡ lần thi đại học này.
Mao mạch mạch máu bị vỡ vẫn không liên quan quá nhiều, với sức hồi phục khí huyết của cậu, có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn tới động mạch và tĩnh mạch chủ!"
"Anh Vương, em sẽ cẩn thận." Phương Bình vội trả lời.
Nghe ý Phương Bình, Vương Kim Dương đã biết quyết định của cậu ta, lắc đầu nói: "Tùy cậu, nếu bị thương thật, cùng lắm thì sang năm lại thi.
Một cái là chậm một năm, một cái là chậm mấy tháng, cậu tự suy nghĩ kỹ là được."
Vương Kim Dương cũng không phải ba Phương Bình, đương nhiên sẽ không vì Phương Bình kiên trì mà khuyên đi khuyên lại.
Nói xong, Vương Kim Dương tiếp tục: "Ngoài ra việc lựa chọn thung công.
16 loại thung công, cậu nghĩ kỹ xem chọn loại nào?"
"Cái này em thực sự còn chưa nghĩ kỹ, anh Vương tiến cử cho em một loại đi?"
"Chủ yếu xem phương hướng lựa chọn cấp một của cậu sau này."
Vương Kim Dương dừng một chút mới nói: "Ở cấp một, nếu tu chi trên, tương đối ổn thỏa, đúng quy củ.
Nếu tu chi dưới, có thể chiến có thể chạy, hạ bàn vững vàng.
Nhưng rèn luyện chi dưới, hơi nguy hiểm, một khi bị thương, dễ bị thọt.
Bên Võ Đại, cậu có có thể thường xuyên nhìn thấy mấy người võ giả cấp một bị thọt, chạy đầy sân trường, mất hình tượng vô cùng.
Chi trên bị thương, nhìn không ra, chi dưới bị thương, có đôi khi không thể đi lại bình thường được."
"Võ giả cấp một rèn luyện chi dưới không mạnh hơn so với rèn luyện chi trên phải không?"
"Cái này tùy từng người sẽ khác nhau, nhìn hoàn cảnh giao thủ thực tế.
Nhưng trong hoàn cảnh điều kiện ngang nhau, võ giả rèn luyện chi dưới, đánh không lại cũng vẫn chạy được, võ giả rèn luyện chi trên rất khó đuổi kịp."
Nói đến đây, Vương Kim Dương bỗng nhiên cười nói: "Hồi anh lên cấp một đã rèn luyện chi dưới, chạy rất nhanh.
Giao thủ cùng một đàn anh mới lên cấp hai, anh ấy cấp một rèn luyện chi trên, lên cấp hai mới bắt đầu rèn luyện chi dưới.
Cuối cùng anh quả thực đã đánh bại anh ta!"
Việc này Vương Kim Dương xem như chuyện vui tùy tiện nói với Phương Bình, trên thực tế lúc ấy gây động tĩnh không nhỏ.
Hai người đánh rất hăng, Vương Kim Dương dẫn vị đàn anh kia chạy quanh Nam Giang Võ Đại hơn 30 vòng!
Cuối cùng quả thực khiến đàn anh đó mệt đến miệng sùi bọt mép, sống chết cũng không đuổi kịp, sau khi đối phương tức giận đã thề, không rèn luyện xong chi dưới tuyệt đối không cùng Vương Kim Dương đánh đối mặt!
Những nội tình này, Phương Bình tất nhiên không biết.
Nghe thấy rèn luyện chi dưới mạnh hơn rèn luyện chi trên, Phương Bình vội nói: "Anh Vương, vậy em rèn luyện chi dưới, anh cảm thấy thung công nào thì phù hợp?"
"Mã Bộ Thung! Đây là lựa chọn hàng đầu của võ giả rèn luyện chi dưới."
"..."
Hai người trao đổi rất lâu về việc tu luyện.
Vương Kim Dương cũng không mất kiên nhẫn, nói rõ ràng, nếu Phương Bình làm ẩu, dễ dàng xảy ra vấn đề.
Một khi bị thương thật, sẽ bỏ lỡ kỳ thi đại học năm nay...
Chênh lệch một năm, cũng không dễ đuổi kịp như vậy.
Theo suy nghĩ của Vương Kim Dương, Phương Bình không cần thiết vội như vậy, vào Võ Đại rồi nói, còn có thể tiết kiệm được một ít tài nguyên.
Những tài nguyên trên tay Phương Bình tiết kiệm một chút, cộng thêm hạn ngạch của trường học, đủ để đột phá đến cấp hai rồi.
Nhưng nếu cậu ta là một người tiêu xài hoang phí, sau cấp một rất có thể tay trắng rồi.
Nghĩ muốn tìm thêm một Hoàng Bân nữa, vậy thì cần thiên thời địa lợi nhân hoà, Phương Bình đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy.
...
Một cuộc điện thoại, nói chuyện gần một giờ.
Không thể không nói, Vương Kim Dương rất có lòng.
Phương Bình bên này thu được lợi ích không nhỏ, phục vụ hậu mãi của lão Vương cũng rất đúng chỗ.
Cúp điện thoại, Phương Bình hít sâu mấy cái.
Ba giờ chiều, Phương Bình bắt đầu lần tu luyện chính thức đầu tiên của mình.
Cậu đã đại khái biết rõ phương pháp tu luyện, dù có xảy ra chút sai lầm, cùng lắm thì sau đó nằm hai ngày, chỉ cần không tìm đường chết đi xung kích động mạch chủ là được.
Không có năng lực quan sát bên trong cơ thể, Phương Bình chỉ có thể làm việc bằng cảm giác.
Cởi hết áo, Phương Bình vừa tập trung tư tưởng dựa theo hình trên sáchRèn Luyện Pháp tu luyện, vừa quan sát động mạnh và tĩnh mạch toàn thân của mình.
Khi khí huyết cô đọng, chỗ nào khí huyết mạnh mẽ, những động mạnh và tĩnh mạch bình thường không lộ ra, chẳng mấy chốc sẽ nổi lên.
"Hơi căng đau..."
"Lần tu luyện thứ nhất, động mạch và tĩnh mạch của cơ thể không thật thích ứng."
"Vượt qua lần thứ nhất thì tốt rồi, tiềm lực thân thể con người là vô hạn."
"..."
Phương Bình không ngừng tổng kết được mất, khi khí huyết cô đọng đến gần huyệt Thái Dương, Phương Bình có chút khẩn trương.
Mạch máu nơi khác nổ, chưa chắc nguy hiểm lắm.
Nhưng mạch máu gần đại não, tùy tiện phát nổ một cái, cậu ta cũng chịu.
Trong Rèn Luyện Pháp, máu chảy qua kinh mạch và động mạch đại não mạch, chỉ có một kinh mạch và động mạch chủ.
Cũng may, pháp tu luyện cơ bản là dọc theo hệ thống tuần hoàn vốn có, không có nhánh mở rộng.
Phương Bình nhanh chóng thuận lợi thông qua được kinh mạch và động mạch chủ trên đầu.
...
Nửa giờ sau.
Phương Bình thuận lợi hoàn thành lần rèn luyện thứ nhất.
"Rất thuận lợi!"
Phương Bình nghiến răng chịu đựng, ngoài miệng nói thuận lợi, trong lòng đã bắt đầu mắng đậu xanh rau má.
Lúc này, khắp người cậu là vết máu loang lổ.
Kinh mạch và động mạch chủ không có vấn đề, nhưng một ít mao mạch mạch máu lại vỡ tan, dẫn đến toàn thân đều đang ứa máu.
Lúc này, nếu Phương viên hoặc Lý Ngọc Anh đi vào thì có thể bị dọa cho khóc thét.
Lần rèn luyện thứ nhất hoàn tất, Phương Bình cảm thấy mạch máu trước đó còn có hơi căng đau đều thoải mái không ít.
Về máu ứa ra, ứa ra thì ứa ra thôi, dù sao khí huyết cậu ta nhiều.
Ngưng thần liếc nhìn bảng, Phương Bình muốn xem lần này khí huyết có hạ xuống hay không.
Tài phú: 3370800
Khí huyết: 120 cal
Tinh thần: 140 hz
...
"Rớt xuống 4 cal, đổi thành những người khác, một viên Khí Huyết Đan bình thường cũng chưa chắc bù đắp được.
Nói cách khác, một lần tu luyện, hết 10 vạn rồi!"
Phương Bình tiếc đứt ruột, lần này càng hiểu hơn, tại sao trước kỳ thi đại học, thí sinh trở thành võ giả cực ít cực ít.
Dù đạt được tất cả điều kiện, cái này với tiêu tiền như nước chảy cũng không khác biệt.
Không phải nhà đại phú đại quý, ai lại tiêu nhiều tiền như vậy?
Thêm nữa, dù sao cũng có nguy hiểm, công pháp chỉ có võ giả mới có được, phần lớn học sinh cấp ba căn bản không có cơ hội này.
Nhưng người khác là người khác, Phương Bình cũng không lo lắng.
Vương Kim Dương lo cậu ta tiêu hết tài nguyên, trên thực tế Phương Bình căn bản không định dùng mấy viên thuốc kia.