Toàn Cầu Dị Biến, Hay Không Bằng Hên (Dịch)

Chương 47: Một Màn Chấn Động

"Bảo vệ học sinh! Giết chết thú binh!" Hai tiểu đội võ giả quân doanh dẫn đầu xung phong, các vị lãnh đạo cũng từng người lấy lại tinh thần. "Liều mạng đi, không thể để cho các học sinh chết được!" "Ta có chết cũng phải kéo theo một con yêu thú làm đệm lưng!" "Giết!" Các lão sư và các lãnh đạo đều là người người huyết khí dâng trào lao tới đám thú binh. Nhưng cũng có người lùi bước, nhiều phụ huynh học sinh sợ hãi điên cuồng chạy trốn. Thẩm Tĩnh cười khổ, nói: "Trốn thì lại có thể trốn đến nơi nào?" Hắn biết rõ chỉ vẻn vẹn hai con Yêu Tướng cao cấp cũng đủ để diệt sát toàn bộ trường cấp 3 Khúc Thành. Lần này không ai có thể chạy thoát! "Giết sạch đám tạp chủng dị tộc đi!" Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Linh lại phấn đấu quên mình xông lên, hiệp trợ tiểu đội võ giả quân doanh đánh chết thú binh. Một số học sinh mặc áo giáp đầu tiên là do dự, sau đó liền nhao nhao theo sát phía sau nàng. "Ha ha ha ha, luyện võ không phải là vì đánh giết dị tộc sao? Tính thêm ta nữa!" "Ta cũng tới!" "Nhớ kỹ ta! Ta tên Trương Hạ!" Từng học sinh mặc áo giáp chính thức như bị khơi dậy huyết tính, số lượng lớn xông tới. Nhìn một màn này Thẩm Tĩnh nước mắt lưng tròng. Đây đều là những hạt giống tốt a! Đáng tiếc! Hắn chịu đựng thống khổ do xương sườn gãy, giãy dụa đứng lên, lần nữa xông về phía Yêu Tướng. Hắn biết chỉ cần mình không chết, còn có thể đứng đấy, như vậy ánh mắt hai con yêu tướng sẽ ở trên người hắn. Bành! Một móng vuốt của Tam Nhãn Tà Hổ lại đánh bay hắn. Liên tục bốn lần như thế, xương cốt toàn thân Thẩm Tĩnh đều sắp gãy, máu tươi chảy ra, thở hổn hển tự nhủ: "Đứng lên! Ta nhất định phải đứng lên!" Nhưng mà hắn dùng hết toàn lực cũng không cách nào đứng lên. Ầm!!! Tam Nhãn Tà Hổ mãnh liệt dẫm xuống mặt đất, thân thể cao hơn trăm mét của nó quan sát bên dưới. "Con kiến vướng víu, chết đi!" Cự trảo của nó đột nhiên chụp xuống. "Ta phải chết sao…" Thẩm Tĩnh thở dài, hắn có chút hối hận vì đã tổ chức khảo hạch thực chiến lần này. Bản thân hắn chết cũng không sao, nhưng lại liên lụy rất nhiều học sinh. Đúng lúc này, một bóng người chắn trước người hắn, tiếng than nhẹ truyền ra. "Aiii, vẫn là để cho ta tới đi!" Thẩm Tĩnh trợn tròn mắt, nói: "Ngươi, ngươi..." Thân thể đau đớn kịch liệt, mắt hắn bị máu che lấp, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người, nhưng hắn hiểu rõ người này chính là vị thiên tài tuyệt thế ẩn núp ở trường học. "Không được… không được liều mạng..." Lời còn chưa dứt, Chu Hạo đã trực tiếp nghênh đón cự trảo của Tam Nhãn Tà Hổ chụp xuống. Vèo vèo vèo vèo… Thân ảnh của hắn vừa nhảy ra ngoài liền giống như quỷ mị, ở giữa không trung liên tục lấp lóe ba lần. Xoẹt!!! Tại thời điểm Chu Hạo lấp lóe lần thứ tư, một vệt ánh đao lăng lệ giống như là từ trong không gian đột ngột lao ra, trực tiếp đem cự trảo của Tam Nhãn Tà Hổ chém rơi xuống. Bành!!! Một nửa cự trảo tráng kiện nặng nề đập xuống mặt đất. Grào!!! Tam Nhãn Tà Hổ ngửa mặt lên trời rống lên đau đớn. Chu Hạo cũng không thèm nhìn nó một cái, thân thể hắn lần nữa lóe lên, nhưng mà phương hướng lần này lại là tiểu đội võ giả cùng với các học sinh dự thi đang chiến đấu với số lượng lớn thú binh. Phập phập phập phập... Khi vọt vào trong đám thú binh, hắn giống như sói vào bầy dê. Mỗi một ánh đao hiện ra đều sẽ kèm theo thi thể một con thú binh cao cấp ngã xuống. Ngắn ngủi mấy giây mà đã có mười mấy con thú binh cao cấp chết dưới đao của Chu Hạo, giảm bớt áp lực cực lớn cho tiểu đội võ giả và các giáo viên, học sinh. Khè!!! Hắc Lân Yêu Mãng đã kịp phản ứng, nó rống giận há ra miệng lớn như chậu máu mà lao về phía Chu Hạo. Thấy vậy Chu Hạo bỗng nhiên dừng lại cước bộ, mặt đất bị hắn đạp cho nổ tung. Thân thể hắn như đạn pháo điên cuồng bay ra, sau đó hắn tại giữa không trung liên tục lóe lên, vô cùng nhuần nhuyễn thi triển ra uy lực của U Ảnh Thất Đao. Keng keng keng keng… Không đến ba bốn giây, lân giáp trên thân thể Hắc Lân Yêu Mãng đã có thêm mấy vết đao thật sâu. Trong tiếng rống đau đớn, Hắc Lân Yêu Mãng điên cuồng đuổi theo Chu Hạo, Tam Nhãn Tà Hổ cũng rất nhanh gia nhập vào trong đó, chỉ có Tiết Giáp Nhuyễn Trùng là rụt lại thân thể. Giờ khắc này, không chỉ có Thẩm Tĩnh nhìn đến choáng váng, các tiểu đội võ giả, lão sư, lãnh đạo cục giáo dục, các phụ huynh, học sinh đang chém giết cùng thú binh cũng đều nhìn mà choáng váng. Đây chính là Yêu Tướng cao cấp a! Là tồn tại cường hãn chỉ có Đại Tông Sư ra tay mới có thể đánh chết! Kết quả một học sinh dự thi mặc áo giáp chính thức thế mà có thể đánh cùng lúc với hai con yêu tướng cao cấp, hơn nữa còn ép cho chúng không ngẩng đầu lên được! Chuyện này thật không thể tin nổi! "Là hắn! Là vị tuyệt thế thiên tài kia của trường học chúng ta!" "Ha ha ha ha, ta biết ngay mà, ta biết ngay hắn sẽ ra tay mà!" Trịnh Hiệu trưởng điên cuồng cười to. Thầy phụ trách cũng kích động đến nói không ra lời. Giờ phút này không có ai dám chế giễu bọn họ, bởi vì ai cũng đã nhìn ra người xuất thủ tất nhiên là vị tuyệt thế thiên tài kia. Lúc này Chu Hạo vừa trêu đùa hai con yêu tướng, vừa nhàn nhã vọt đến trước người Hứa Linh và các học sinh khác. Hắn nhanh chóng dọn dẹp thú binh, thậm chí còn không quên hô lên với các học sinh: "Cố lên!" Vì vậy sân luyện võ liền xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, rất nhiều thú binh điên cuồng gầm rống công kích, nhưng không cách nào tới gần tuyến phòng ngự do tiểu đội võ giả và các lãnh đạo, phụ huynh, học sinh tạo thành. Bọn họ từ trong tuyệt vọng lấy lại tinh thần khi nhìn thấy Chu Hạo mặc áo giáp chính thức không chỉ có đơn giản chặn được cao đẳng Yêu Tướng tập sát, hơn nữa còn có thể đem thú binh thanh lý, cả đám đều sôi trào. Vị thiên tài có chiến lực tuyệt thế vô song như vậy mà lại xuất phát từ trường cấp ba Khúc Thành của bọn họ. "Quá mạnh mẽ!" "Trường chúng ta vậy mà cũng có thể xuất hiện loại mãnh nhân này!" "Học trưởng, cố lên!" "Học trưởng, giết sạch những dị tộc kia đi!" ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất