Chương 207: Giết thần? (2)
Hắn khẽ mỉm cười, nói: “Với sự trương dương của tên Tô Mộ kia, hắn tuyệt đối sẽ đánh quái không kiêng nể gì, không để lại một chút cơ hội nào cho những người khác.”
“Đến khi đó, hắn đương nhiên sẽ khiến cho nhiều người tức giận!”
Nụ cười của U Tiêu lộ ra chút quỷ quyệt.
“Bây giờ chúng ta vừa đánh quái vừa thăm dò rõ ràng tuyến đường tên kia phóng thích tường lửa!”
“Loại phương pháp đánh quái này của hắn nhất định sẽ có thời điểm lượng mana chạm đáy.”
“Đợi đến lúc này, chỉ cần chúng ta kết hợp với những người khác thì nhất định có thể làm cho hắn bị loại!”
Sau khi hắn nói xong, lông mày của mục sư Lê Yên chau lại.
“Tiêu, đắc tội tên kia sớm như vậy có tốt không?” âm thanh êm ái mang theo một sự buồn lo.
Những người khác nghe thấy vậy, vẻ mặt cũng lộ ra mấy phần thấp thỏm hoặc nhiều hoặc ít.
Bọn họ cũng không phải là loại đoàn đội có thực lực mạnh mẽ, hiển nhiên nếu muốn đối địch với Tô Pháp Thần là có hơi tự tìm mất mặt.
“Vừa nhìn đã biết tên kia chính là một Độc Lang, người như vậy chắc chắn sẽ không hợp tác với chúng ta đâu!”
“Người không hợp tác với chúng ta thì đó chính là kẻ địch!”
Giọng điệu của U Tiêu lạnh như băng, không để lại lối thoát.
...
Bên ngoài giác đấu trường, Tô Mộ đang tiến hành đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
“Đây là một thành thị đổ nát thuộc nền văn minh cổ?”
Thông qua những kiến trúc bị tàn phá kia, hắn có thể hình dung sơ sơ trạng thái ban đầu của chỗ này.
“Nơi này cũng thực sự tồn tại sao?”
Chỗ này còn làm cho người rung động hơn đô thị lớn hiện đại hoá ở vòng thứ nhất.
“Thời không khác? Hay là tuyến thời gian khác?”
Tô Mộ híp mắt tự hỏi.
Chẳng qua cho dù suy nghĩ như thế nào, hắn cũng không nghĩ ra đáp án.
“Tường Lửa!”
Tô Mộ đè xuống sự tò mò ở trong lòng, đặt toàn bộ lực chú ý vào việc kiếm điểm tích lũy.
Cấp bậc quái thấp nhất ở vòng thứ hai đều là cấp 5.
Một con quái cũng có điểm tích lũy là năm điểm.
Trong Mắt Ưng và Góc Nhìn Ma Pháp, quái vật có đẳng cấp cao nhất là cấp 10.
Không giống như côn trùng lúc trước, quái vật nơi này toàn là một ít quái thây ma có bộ mặt dữ tợn.
Nhìn qua giống như ở trong thành thị văn minh cổ từng bộc phát ôn dịch đáng sợ nào đó.
“Ngươi đánh chết Tiểu Thi Ma!”
“Ngươi đánh chết Tiểu Thi Ma!”
...
Tuy thoạt nhìn những con quái này rất đáng sợ nhưng lúc đối mặt với tường lửa lại không có một chút lực phản kháng nào.
Những thây ma dữ tợn kia bị ngọn lửa đốt cháy gần hết, cũng giúp cho điểm tích lũy của Tô Mộ tăng trưởng không ngừng.
“Hẳn là mỗi một vòng sẽ cho nhiều điểm tích lũy hơn, phần thưởng cũng càng phong phú hơn!”
“Vậy thì không cần thiết phải nương tay rồi!”
Thị giác của Tô Mộ bao phủ phần lớn khu vực, hiệu suất hành động cao hơn vòng thứ nhất.
Lôi kéo một đám quái, trực tiếp phóng ra một tường lửa, sau đó Chớp Nhoáng đến một khu vực khác rồi làm lại thao tác lúc trước.
Dưới hình thức và hiệu suất đánh quái này, điểm tích lũy của hắn tăng trưởng với tốc độ cực kỳ kinh khủng.
“Dựa theo phương pháp đánh quái này, kiếm vài chục vạn điểm tích lũy cũng không có gì khó khăn!”
Tô Mộ lộ ra nụ cười tự tin.
...
“Mẹ nó, tại sao nơi này lại có một tường lửa?”
“Bố mày nhổ vào, tại sao chung quanh đây lại không có một con quái nào?”
“Là chuyện tốt do tên Tô Pháp Thần kia làm ra sao?”
Phương pháp đánh quái gióng trống khua chiêng của Tô Mộ cũng làm cho rất nhiều nhà thám hiểm lưu lạc tới trình độ không có gì để đánh.
Trong đó cũng có không ít thành viên của một số đoàn đội lớn.
Những người này tổ chức thành đoàn thể để lên cấp, hiển nhiên là họ muốn lên cấp tiếp ở vòng thứ hai.
Phải biết là phần thưởng lên cấp không hề thấp!
“Hiện tại ta đã hiểu rõ ý tứ của tên vừa rồi!”
“Tên Tô Pháp Thần này cũng quá ngông cuồng rồi? Hắn không hề để những người chơi khác như chúng ta vào trong mắt!”
“Phải làm cho hắn dừng lại kiểu đánh quái như vậy!”
Không ít người chĩa mũi nhọn hướng về phía Tô Mộ.
“Nói chuyện trước một chút đi, nếu hắn không thể đồng ý thì kết hợp với người chơi khác đánh cho vị Pháp Thần này bị loại trước!”
Cảm xúc quần chúng bị xúc động, một ít lão đại dẫn theo đoàn đội cũng lao nhao bày tỏ thái độ.
Tô Pháp Thần có thể ăn thịt nhưng dù sao cũng phải nhường bọn họ uống một ngụm canh đúng không?
Nếu thật sự không cho cả một miếng thì bọn họ cũng chỉ có thể “Giết thần” rồi!
Tô Mộ đang đứng ở chỗ tương đối sâu trong phạm vi của khu vực hoạt động.
Căn bản là một vùng này toàn là quái vật cấp 10 phân bố tương đối rời rạc.
Hiển nhiên một chiêu Băng Sương Phong Bạo không thể dọn dẹp hết toàn bộ những con quái kia.
Tô Mộ nhìn về phía kỹ năng mới nhất chính mình vừa mới đạt được
“Vạn Mộc Tùng Sinh!”
Trong mắt của hắn hiện lên một mảnh sức sống dạt dào.
Dưới sự gia tăng của Huyết Mạch Pháp Thần, phạm vi của kỹ năng này được tăng lên lớn hơn tận gấp ba lần!
Ở trong tòa thành thị đổ nát này, đột nhiên trên mặt đất, trên mặt tường tràn ra sức sống bừng bừng.
Vô số nhánh dây mây xông ra.
Bọn chúng mọc ra gai nhọn sắc bén, trước tiên lao về hướng mục tiêu gần nhất.
“Ngươi đánh chết Hành Thi Ma, đạt được 10 điểm tích luỹ!”
“ngươi đánh chết Hành Thi Ma, đạt được 10 điểm tích luỹ!”
...
Dây mây vừa khóa chặt những quái vật kia lại vừa tạo thành sát thương khổng lồ.
Cho dù là những con quái tam giai bình thường cũng không đỡ nổi một chiêu này của Tô Mộ.
Những nhánh dây leo cây mây kia bắt đầu công kích không phân biệt ai với ai.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ mấy ngàn con quái cấp 10 trong cả khu vực này đều bị giết ngay lập tức.
“Thật thoải mái!”
Nhìn qua điểm tích luỹ tăng lên được ba vạn điểm, vẻ mặt của Tô Mộ trở nên tươi cười.
Mặc dù kỹ năng Vạn Mộc Tùng Sinh này tốn nhiều mana nhưng mà hiệu quả AOE thật sự rất mạnh!
Không biết chính mình phải phóng ra bao nhiêu chiêu Băng Sương Phong Bạo mới có thể bao trùm phạm vi lớn như vậy.
“Không còn nhiều quái có cấp độ cao nữa rồi, nghỉ ngơi một chút, đợi quái đổi mới đi, đi đến những khu quái vật cấp thấp kia trước!”