Chương 202: Báo cáo
“Hừ, ngươi đừng đắc ý!” Sắc mặt La Nhã khó coi trừng hắn một cái. Vương Đằng trêu ghẹo một hồi, thấy sắc mặt bọn họ đều không phải quá tốt, liền hỏi ngược lại: “Các ngươi biết loài Hắc Ám này là thứ gì không?”
“Ha ha, sao chúng ta phải nói cho ngươi.” La Nhã đưa mắt nói.
“Moá, nếu vừa rồi ta không hỗ trợ, các ngươi còn chưa nhất định có thể sống sót hay không đâu.” Vương Đằng tức giận nói.
“Đệt, rõ ràng ngươi là bị loài Hắc Ám bức xuống, nếu không chắc chắn sẽ không ra tay.” Võ giả tộc Ải Nhân dáng người thấp bé bực tức nói.
“Ấy, sao lại nói vậy, lúc đầu ta đang yên đang lành nghỉ ngơi ở đây, là các ngươi dẫn loài Hắc Ám kia qua, ngươi còn dám nói lý.” Vương Đằng trợn mắt nói.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi!”
“Thôi thôi, nếu là hiểu lầm, có ầm ĩ nữa cũng không có tác dụng gì. Nơi này xuất hiện loài Hắc Ám, chúng ta tranh thủ xử lý cái xác này một chút, đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra, vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt.” La Nhã nói.
Vương Đằng và võ giả tộc Ải Nhân đều không nói nữa.
Hắn nhìn đám người La Nhã cắt một miếng thịt từ trên người loài Hắc Ám, sau đó đốt xác sạch sẽ, không để lại một chút gì.
Chỉ có điều lúc đốt xác ‘Mâu Long’, tiểu đội bốn người bọn họ đều rất đau thương.
“Đi thôi!”
La Nhã dặn dò: “Rời khỏi nơi này trước, ta biết ngươi muốn hỏi gì, nhưng chúng ta cũng biết rất ít, sau khi chúng ta trở lại trong thành báo cáo, có lẽ mới có thể biết được chút tin tức từ chỗ quân đội.”
“Quân đội?” Vương Đằng cau mày: “Là quân đội đại lục Tinh Võ các ngươi, hay là quân đội Địa tinh chúng ta?”
Đồng thời hắn cũng âm thầm đề phòng, hiện tại hắn đã biết, hai bên cũng không phải hòa thuận như vậy, ai biết đám người La Nhã có đột nhiên trở mặt hay không?
“Hai bên đều phải thông báo.” La Nhã dường như có thâm ý liếc qua Vương Đằng.
“Đều phải thông báo!” Vương Đằng lập tức có chút kinh ngạc. Theo lý thuyết, đám người La Nhã là người của đại lục Tinh Võ, hiển nhiên chỉ nên báo cho quân đội đại lục Tinh Võ mới đúng.
“Không sai, từ hai mươi mấy năm trước, bên trên đã ban hành pháp lệnh, một khi phát hiện loài Hắc Ám, nhất định phải lập tức thông báo cho quân bộ hai bên.”
Vương Đằng không nghĩ tới ở đây còn có loại pháp lệnh này.
“Quân đội rất để ý tới loài Hắc Ám?” Mặc dù hắn đang đặt câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định.
“Đúng vậy, loài Hắc Ám quá nguy hiểm, hơn nữa, trong mấy năm gần đây, càng ngày càng có nhiều loài Hắc Ám xuất hiện ở các nơi trên đại lục, rất nhiều võ giả đều gặp phải, làm cho lòng người hoang mang.” La Nhã nói.
“Loài Hắc Ám mới xuất hiện mấy năm gần đây sao?” Vương Đằng hỏi.
“Không nhất định, chỉ là mấy năm gần đây thường xuyên xuất hiện, quân bộ mới công khai, nghe nói trước kia đã xuất hiện, nhưng rất ít người biết mà thôi.” La Nhã nói.
“Vừa đi vừa nói, chuyện này rất quan trọng, chúng ta nhất định phải tranh thủ về sớm một chút.”
Nàng vừa nói xong, lập tức kêu đám người rời đi.
Vương Đằng do dự một chút, rồi lại nghe nàng nói: “Cho dù hôm nay ngươi không đến quân bộ, bọn họ cũng sẽ tìm đến ngươi.”
“Xem ra quân đội thật sự vô cùng xem trọng loài Hắc Ám.”
Vương Đằng không nghi ngờ lời La Nhã nói, cho nên không chần chừ nữa, theo bước bọn họ.
Sau mấy tiếng, đám người thừa dịp bóng đêm ra khỏi rừng Ám Vụ.
Mấy người đến trấn nhỏ Ám Vụ lấy xe, lái về hướng Ung thành.
Đáng nhắc tới là, mấy người La Nhã cũng đến từ Ung thành.
Trên thực tế, vùng này cũng chỉ có một thành phố quan trọng là Ung thành mà thôi.
Những thành phố khác tương đối xa, người nơi đó cho dù muốn vào rừng Ám Vụ, cũng phải vào từ cửa khác.
Trở lại Ung thành, mấy người La Nhã và Vương Đằng ngựa không dừng vó chạy thẳng đến quân bộ.
Đương nhiên, bọn họ là chia nhau ra hành động.
Đám người La Nhã đi quân bộ đại lục Tinh Võ, mà Vương Đằng thì đi đến nơi quân bộ Địa tinh đóng quân.
Trước khi xuất phát, hắn còn đặc biệt hỏi thăm một lần chỗ quân doanh, căn bản không biết bọn họ đang đóng quân ở nơi nào.
Khu phía Bắc Ung thành, một nơi cấm địa quân sự.
Vương Đằng vừa tới cổng đã bị ngăn lại.
“Dừng lại!”
Một tiếng quát lạnh vang lên.
Mười họng súng đen ngòm đồng loạt chĩa thẳng vào Vương Đằng.
Vương Đằng lập tức thành thật giơ tay lên, chứng minh mình rất an toàn.
“Đừng nổ súng, đừng nổ súng. Ta là võ giả võ quán Cực Tinh, tới nơi này có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo.”
“Võ giả võ quán Cực Tinh!”
Những người gác cổng vừa nghe nói Vương Đằng là võ giả võ quán Cực Tinh, sắc mặt hơi dịu xuống, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác.
“Mời lấy ra giấy chứng nhận, phối hợp kiểm tra!”
Vương Đằng đương nhiên không chút do dự lấy ra giấy chứng nhận võ giả của bản thân.
Lỡ đâu những người gác cổng này thấy hắn ngập ngừng, lau súng cướp cò bắn chết hắn, vậy không có chỗ để khóc luôn rồi.
Trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, xác nhận thân phận của Vương Đằng, bọn họ mới dời đi họng súng.
“Ngươi muốn báo cáo chuyện gì?” Một người gác cổng hỏi.
“Loài Hắc Ám!”
Nghe được ba chữ này, người gác cổng biến sắc, nghiêm túc nói: “Đi theo ta!”
Vương Đằng được người gác cổng đưa đến trong một phòng họp trong quân doanh, có người khác tiếp đón hắn.
Quân nhân tiếp đón đã đi báo lên trên, dặn Vương Đằng đợi ở đây.
Vương Đằng đợi khoảng chừng mười phút, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân vội vã, nghe âm thanh, còn không chỉ có một người.
Ngay sau đó, cửa chính mở ra.
“Ngươi nói ngươi gặp phải loài Hắc Ám ở rừng Ám Vụ?”
Người chưa tới, tiếng đã tới trước!
Một bóng dáng nho nhã mặc trên người quân trang, khí thế hùng hồn sải bước tiến đến.
Vương Đằng không khỏi nhìn hắn.
“Đây là người phụ trách tối cao của quân đội chúng ta, Tướng quân Thẩm!” Ở bên cạnh, quân nhân phụ trách tiếp đón Vương Đằng nói.
“Tướng quân Thẩm!” Vương Đằng lập tức đứng dậy, hơi có chút cung kính nói: “Phải, ta và một tiểu đội võ giả dị giới khác gặp phải loài Hắc Ám ở rừng Ám Vụ.”
Ngay sau đó cũng không cần đối phương hỏi thêm, hắn liền kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra một lần nữa.