Chương 203: Bí mật
Sau cùng, hắn lấy ra miếng thịt cắt xuống từ trên người loài Hắc Ám, nói: “Đây là thứ cắt ra từ trên người loài Hắc Ám, nguyên cơ thể không tiện mang theo, đã thiêu huỷ, các ngươi có thể cầm đi kiểm tra một chút.”
“Các ngươi làm rất đúng, nếu xử lý xác loài Hắc Ám trễ, sẽ lây qua những sinh vật sống khác.” Tướng quân Thẩm gật đầu, sau đó nói với một quân nhân bên cạnh: “Tiểu Lý, cầm lấy đi kiểm tra một chút.”
Quân nhân kia lập tức cầm miếng thịt ra ngoài.
“Ngươi nói lúc ấy còn có một tiểu đội võ giả dị giới khác?” Tướng quân Thẩm hỏi.
“Phải, vốn là bọn họ phát hiện ra trước, vừa vặn dẫn tới chỗ ta ẩn thân, sau đó ta liền bị loài Hắc Ám phát hiện, không thể không ra tay.” Vương Đằng nói.
“Bọn họ đã đi qua bên quân bộ dị giới báo cáo rồi hả?’”Tướng quân Thẩm hỏi.
“Đúng vậy, sau khi vào thành chúng ta liền tách ra, bọn họ đi quân bộ dị giới, ta thì tới bên quân bộ Địa tinh.” Vương Đằng gật đầu nói.
Không bao lâu tên kia Tiểu Lý quân nhân trở lại rồi, trên tay cầm lấy một phần bản báo cáo, đưa cho Tướng quân Thẩm.
“Đúng là loài Hắc Ám.” Sắc mặt tướng quân Thẩm nghiêm trọng, sau đó nói với Vương Đằng: “Vô cùng cảm ơn ngươi đã kịp thời báo cáo, tin tức này cực kỳ quan trọng.”
“Ngài khách sáo quá rồi!” Vương Đằng thụ sủng nhược kinh.
“Thả lỏng chút đi, ta cũng sẽ không ăn thịt người.” Tướng quân Thẩm cười nói: “Ngươi tên Vương Đằng đúng không? Ta nghe lão Phó nói năm nay Đông Hải chúng ta xuất hiện trạng nguyên thi võ cấp thiên tài, hẳn là ngươi nhỉ.”
“Lão Phó?” Vương Đằng ngây ra một chút.
“Phó Thiên Đao, quán chủ võ quán Cực Tinh của Đông Hải các ngươi.” Tướng quân Thẩm nói.
“Ngài quen quán chủ chúng ta?” Vương Đằng nói.
“Ha ha ha, chúng ta quen biết lâu lắm rồi.” Tướng quân Thẩm cười nói.
“Ngài cũng là người Đông Hải sao?” Vương Đằng lại hỏi.
“Đúng vậy.”
…
Hai người lại rảnh rỗi trò chuyện vài câu, Vương Đằng chần chừ hồi lâu, hỏi: “Tướng quân Thẩm, loài Hắc Ám này rốt cuộc là thứ gì?”
“Ngươi hẳn là biết chuyện thi võ năm nay mở rộng chiêu mộ nhỉ?” Tướng quân Thẩm hỏi một đằng trả lời một nẻo, hơi có ý sâu xa nhìn hắn.
“Chẳng lẽ…” Vương Đằng biến sắc.
“Không sai, chính là như ngươi nghĩ, chúng ta đang đối phó loài Hắc Ám.” Tướng quân Thẩm nói.
“Vì sao? Cho dù muốn đối phó loài Hắc Ám, đó cũng là chuyện của dị giới, sao chúng ta phải tốn hơi sức nhiều như vậy? Loài Hắc Ám nguy hiểm đến thế, nhất định đã chết rất nhiều võ giả.” Vương Đằng không thuận theo, hỏi.
“Cũng bởi vì hy sinh lượng lớn võ giả, chúng ta mới phải mở rộng chiêu mộ, về phần tại sao…” Tướng quân Thẩm nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, Địa tinh chúng ta cũng không phải là an toàn. Nếu như không áp dụng biện pháp xử lý, sớm muộn gì chúng ta cũng chịu thiệt hại nặng nề, khó mà may mắn thoát khỏi.”
“Địa tinh cũng không an toàn!”
Trong nháy mắt, trong đầu Vương Đằng xẹt qua một luồng bạch quang.
Hiểu rồi!
Toàn bộ đều đã hiểu rồi!
Vì sao phải theo dõi chặt chẽ, canh phòng nghiêm ngặt khe hở không gian? Vì sao quân đội phải đóng quân ở dị giới? Vì sao thi võ muốn mở rộng chiêu mộ…
Rất nhiều chỗ nghĩ không thông, rốt cuộc đều được giải đáp.
“Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao thân phận võ giả cách biệt như vậy? Đặc quyền bọn họ hưởng thụ càng nhiều, trách nhiệm gánh vác sẽ càng lớn.” Tướng quân Thẩm nói.
“Ta hiểu rồi.” Giọng Vương Đằng có chút gượng gạo.
Hắn phát hiện hình như mình đã biết được bí mật lớn gì đó, đột nhiên cảm thấy nặng nề trong lòng.
“Ngươi cũng đừng quá lo lắng, ít nhất hiện tại Địa tinh vẫn an toàn, có võ giả chúng ta ở tiền tuyến trấn áp, tình hình còn có thể khống chế.” Tướng quân Thẩm cho là hắn đang lo lắng cho an nguy của Địa tinh, liền an ủi một câu.
“Những học sinh võ đạo chúng ta, về sau có phải đều phải lên tiền tuyến đối kháng loài Hắc Ám như lời ngươi nói không?” Vương Đằng hỏi.
“Không nhất định. Có vài học sinh võ đạo cũng sẽ không lựa chọn đi con đường thực chiến, sau này bọn họ sẽ làm công việc văn phòng, đương nhiên là không cần ra chiến trường tiền tuyến.” Tướng quân Thẩm không ngại phiền giải thích.
Vương Đằng lặng im một chút, lại hỏi: “Chiến trường tiền tuyến ra sao?”
“Chờ ngươi lên đại học, sẽ có cơ hội thấy được, loài Hắc Ám cũng không chỉ có loại ngươi đụng phải lần này, đây chỉ là cấp thấp nhất, còn có loài Hắc Ám cao cấp hơn, bọn chúng mới thật sự là tồn tại đáng sợ.” Tướng quân Thẩm nói.
“Ta có thể hỏi thêm một câu cuối cùng không?”
“Ngươi hỏi đi.”
“Loài Hắc Ám đến từ đâu?” Vương Đằng hỏi.
Lần này tướng quân Thẩm rõ ràng có chút chần chừ, sau đó mới nói: “Thôi, những chuyện này sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, bọn chúng đến từ vực sâu!”
“Vực sâu!” Vương Đằng không khỏi lặp lại một tiếng.
Tướng quân Thẩm không nói gì nữa, Vương Đằng cũng biết điều không tiếp tục hỏi, đứng dậy từ biệt.
“Chúng ta có duyên gặp lại.” Tướng quân Thẩm đứng dậy nói.
Quân nhân tiếp đón Vương Đằng đưa hắn đến cổng quân khu.
“Cảm ơn, đưa đến nơi này thôi.” Vương Đằng nói.
“Ta vẫn là lần đầu nhìn thấy Tướng quân Thẩm bỏ ra nhiều thời gian để giao lưu với người không quen biết như vậy.” Quân nhân tiếp đón cười nói.
“Vậy có phải ta nên cảm thấy vinh hạnh hay không.” Vương Đằng nhìn chỗ sâu trong quân doanh nói.
Quân nhân tiếp đón ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, không nói thêm lời nào, vẫy tay với hắn, xoay người đi vào trong quân doanh.
…
Vương Đằng vừa trở lại Ung thành liền quyết định về Địa tinh.
Về phần chuyện của loài Hắc Ám, cứ giao cho quân bộ nhọc lòng đi, dù sao hiện tại hắn cũng không xen tay vào được.
Trời sập xuống có người cao chống đỡ.
Khe hở không gian.
Vương Đằng dừng lại ở cổng khe hở không gian, nhặt một đợt thuộc tính không gian, mới vừa lòng thỏa ý rời đi.
Không gian x1,5
Hắn trước tiên về nhà thuê trong phố đại học.
Chiến phục trên người đã cởi ra, vác hộp Tàng Binh, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Lăn lộn một phen, lúc này đã hơn tám giờ sáng.
Ba nữ sinh phòng bên cạnh đang muốn ra ngoài đi làm, vừa lúc thấy Vương Đằng đang mở cửa.
“Vương Đằng!”
Nhan Hân có chút không xác định kêu lên một tiếng.
Nàng đã không gặp được Vương Đằng một tháng, lúc trước còn đến gõ cửa mấy lần, muốn gọi hắn cùng ra ngoài đi chơi.