Chương 333: Công phu sư tử ngoạm
“Ngươi!” Tiêu Nam Phong cực kỳ phiền muộn, trừng mắt nhìn Đàm Đài Tuyền rồi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Được, lần này ta nhận thua, mỏ nguyên thạch chia cho quân đoàn Hắc Tước các ngươi một nửa, loài Hắc Ám cao cấp ngươi cũng lấy đi.” Tiêu Nam Phong thật sự không muốn thấy Đàm Đài Tuyền thêm chút nào nữa, lập tức sai người giải Lưu Hoài Hưng và Lý Cương qua.
Lúc này hai người mang còng tay phù văn, rõ ràng đã trở thành tù nhân.
“Đồ đệ, hai kẻ này giao cho ngươi, muốn xử lý thế nào đều tùy ngươi.” Đàm Đài Tuyền chẳng thèm nhìn đến hai người, phất tay để Vương Đằng tự xử lý.
Lưu Hoài Hưng và Lý Cương cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Trước đây bọn họ cao cao tại thượng, dựa vào quân đoàn Xích Hổ, ngông nghênh đắc ý, nói hãm hại là hãm hại, nói bắt giam là bắt giam nhưng hôm nay lại trở thành tù nhân, tiền đồ mết hết, về sau sống chết cũng không phải do mình nữa.
Vương Đằng lạnh nhạt nhìn hai người, sau đó không để ý tới nữa. Bọn họ đã không còn uy hiếp được đến hắn nữa, mất đi chống lưng là quân đoàn Xích Hổ, bọn họ chẳng là gì hết.
Dù Lý Cương là võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh, Vương Đằng cũng không để tâm.
Cấp Chiến Binh ngũ tinh mạnh lắm sao?
Lấy thực lực chỉnh thể của hắn hiện nay, muốn giết chết cấp Chiến Binh ngũ tinh cũng không phải không thể.
Trong lòng Lưu Hoài Hưng cực kỳ hối hận. Nếu biết trước hắn đã không hợp tác với Diêu Quân hãm hại Vương Đằng nhưng trên đời này vốn chẳng có thuốc hối hận.
Nếu có thì xin cho ta một lọ.
Đây là tiếng lòng của Lưu Hoài Hưng lúc này.
Chỉ lát sau, thi thể loài Hắc Ám cao cấp cũng được chở tới. Ánh mắt Đàm Đài Tuyền nhìn sang, hứng thú quan sát.
“Thế mà lại là Huyết tộc thuộc loài Hắc Ám cao cấp, đưa về cho đám pháp y cắt ra nghiên cứu thử xem. Thi thể loài Hắc Ám cao cấp cực kỳ hiếm thấy, lại còn nguyên vẹn như vậy cũng không được mấy con, giá trị nghiên cứu rất lớn, nếu có thể tìm ra nhược điểm của chúng thì càng tốt hơn.” Đàm Đài Tuyền thầm nghĩ.
“Đây là hợp đồng khai thác chung mỏ nguyên thạch vừa được soạn thảo, ngươi kí xong thì biến đi cho khuất mắt ta.” Tiêu Nam Phong ném hợp đồng cho Đàm Đài Tuyền, cực kỳ ghét bỏ nói.
Đàm Đài Tuyền chẳng thèm để tâm, cũng không nhìn kỹ, trực tiếp đặt bút ký. Nàng tin Tiêu Nam Phong không dám giở trò gì đâu.
“Ngươi tìm người đưa hai kẻ này cùng với thi thể loài Hắc Ám cao cấp đến quân đoàn Hắc Tước đi, ta đi trước.” Đàm Đài Tuyền nói xong bèn kéo Vương Đằng nhảy lên không trung, lập tức biến mất phía xa xa.
Tiêu Nam Phong đứng tại chỗ, mặt đen như đít nồi. Võ giả quân đoàn Xích Hổ xung quanh hoàn toàn không dám tới gần, sợ lúc này mà lọt vào tầm mắt quân chủ thì tám phần mười sẽ chết rất thảm.
...
Tốc độ của cấp Chiến Tướng nhanh không tưởng nổi, thậm chí Vương Đằng còn cảm thấy loại tốc độ này đã vượt qua cả vận tốc âm thanh. Song Đàm Đài Tuyền dùng nguyên lực bao bọc lấy hắn cho nên hắn không có được cảm thụ trực quan.
Chẳng bao lâu sau, Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền đã về tới trường học.
“Ở lại ăn cơm đi.” Đàm Đài Tuyền làm như chẳng có gì xảy ra, lười nhác dựa vào sofa, gọi điện cho người chuẩn bị cơm, sau đó nói với Vương Đằng.
Lăn lộn hồi lâu, Vương Đằng không có gì bỏ bụng, đã đói đến ngực dán vào lưng từ lâu, có sẵn cơm tối, ngu mới không ăn.
Hắn không chút khách khí ngồi xuống sofa, lặng lẽ nuốt nước miếng, ngồi đợi cơm.
“Có cảm tưởng gì về chuyện hôm nay không?” Đàm Đài Tuyền đột nhiên hỏi.
Trong lòng Vương Đằng chấn động, nghiêm túc nói: “Ta… quá yếu!”
“Ngươi có được giác ngộ như vậy cũng không uổng công ta đưa ngươi đi một chuyến.” Đàm Đài Tuyền gật đầu nói: “Thiên phú của ngươi không tệ nhưng trên thế gian này, người có thiên phú tốt đếm không xuể, lại chẳng mấy ai thật sự trở thành cường giả. Nếu thực lực của ngươi đủ để coi thường tất cả, chuyện tương tự căn bản sẽ không xảy ra. Cho dù thật sự gặp phải thì chẳng cần mượn tay người khác, ngươi cũng có cách lấy lại công bằng cho mình. Cho nên suy cho cùng, vẫn là ngươi quá yếu.”
Vương Đằng gật đầu, rất đồng tình với Đàm Đài Tuyền. Vì thực lực của nàng đủ mạnh cho nên dù là nhân vật như quân chủ quân đoàn Xích Hổ cũng phải bó tay trước nàng, cắn nát răng cũng phải nuốt vào bụng. Phong thái như vậy khiến người khác phải ngưỡng mộ và noi theo.
“Muốn biết vì sao ta mạnh như vậy không?” Đàm Đài Tuyền cười híp mắt hỏi.
Vương Đằng hoài nghi nhìn nàng, chẳng lẽ muốn bảo mình ca ngợi nàng. Do dự một lát, hắn quyết định nghe theo cảm giác, hắng giọng nói: “Sư phụ phong hoa tuyệt đại, thiên tư tuyệt thế...”
“Xàm ngôn!”
“...”
“Vậy thì vì sao?” Vương Đằng bất đắc dĩ hỏi.
“Vì từ khi sư phụ ngươi xuất đạo đến nay đều đi trên con đường vô địch.” Đàm Đài Tuyền liếc hắn, thản nhiên nói.
“Con đường vô địch!”
Vương Đằng suýt nữa sặc nước bọt.
Đệt, sư phụ nhặt của mình không phải đang khoác lác đấy chứ.
“Sao nào, không tin?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“Đâu có. Sư phụ phong hoa tuyệt đại, thiên tư trác tuyệt, vừa nhìn chính là thân mang phong thái vô địch.” Vương Đằng cười khan nói.
Đàm Đài Tuyền rất hưởng thụ sự nịnh bợ của Vương Đằng, vui vẻ tiếp thu, sau đó mới lên tiếng: “Ta biết ngươi không tin nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Từ khi ta trở thành võ giả chưa bao giờ chiến bại, ta không chỉ vô địch cùng cấp mà thậm chí có thể vượt cấp giết địch. Lấy thực lực của ngươi hẳn cũng có thể làm được. Trên đời này có vô số thiên tài, không ít người có thể làm được nhưng mỗi giai đoạn đều có thể vượt cấp giết địch thì trước nay ta chưa từng nghe nói.”
Nét mặt Vương Đằng dần trở nên nghiêm túc. Ban đầu hắn cứ ngỡ Đàm Đài Tuyền chỉ ba hoa thôi nhưng dần dần, hắn phát hiện giọng điệu của Đàm Đài Tuyền thật sự quá bình tĩnh, trông nàng chỉ như đang trần thuật một sự thật chứ không ép ngươi phải tin tưởng cái gì.
Tâm tính như vậy chứng minh nàng không chỉ thuận miệng nói bừa, mà là thật sự đã đạt đến vô địch cùng cấp, thậm chí vượt cấp giết địch.
Thảo nào!
Thảo nào ngay cả cường giả như Tiêu Nam Phong cũng không phải đối thủ của nàng.