Chương 484: Đây là yêu nghiệt gì vậy? (2)
Mọi người cực kỳ chấn động, nhất là khi thực lực mà Vương Đằng thể hiện ra, không ngờ lại ngang bằng với Triệu Nguyên Võ, không hề bị lép vế một chút nào. Thực sự là quá vượt ngoài dự đoán của mọi người!
Bên trong phòng livestream của tham tướng Bạch đang vô cùng yên tĩnh, lúc này bùng nổ lên một loạt cơn bão bình luận.
“Mẹ nó chứ, ta vừa thấy cái gì, Vương Đằng thật mạnh!”
“Trước đó Vương Đằng còn chẳng dùng hết sức, hiện tại chạm mặt Triệu Nguyên Võ, mới thật sự thể hiện ra.”
“Kích thích, đặc sắc!”
“Trâu bò!”
. . .
Trước đó rất nhiều người bị hấp dẫn bởi chiến lược cục gạch của Vương Đằng, cảm thấy cực kỳ thú vị, mà hiện tại bọn hắn mới thực sự nhìn thấy Vương Đằng chiến đấu ra dáng đoàng hoàng, còn ngược lại hoàn toàn với trước kia, nháy mắt làm cho tất cả mọi người bị cuốn vào.
Lầu hai trên khán đài, khóe miệng của Bành Viễn Sơn lộ ra nụ cười mỉm.
“Khá lắm!”
Nơi khác, mấy tên viện trưởng lại liếc nhau, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, một lần lại một lần, thực lực của Vương Đằng lại thay đổi toàn bộ dự liệu của bọn họ.
Không hiểu sao nhưng cảm giác rất sảng khoái!
Ở bên cạnh, viện trưởng học viện Võ đạo của Đại học Kim Lân, Nghiêm Khang trừng cả tròng mắt, thoáng trở nên thất thố, chuyện này có thể sao?
Vương Đằng thật sự là sinh viên năm nhất sao? Sao lại mạnh như vậy?
Đến cùng là Hoàng Hải đã bồi dưỡng học sinh thế nào vậy?
Trong lòng Nghiêm Khang tràn đầy buồn bực, lúc trước Kim Lân bọn họ cũng từng tranh giành Vương Đằng, chỉ là bị Hoàng Hải đoạt đi thôi, bây giờ nghĩ lại sao có thể không thấy hối hận đây?
Vào giờ phút này, Vương Đằng chỉ bằng vào hai nắm tay trần, đánh từng quyền ra, chém tan hết toàn bộ hỏa diễm của Triệu Nguyên Võ.
Sau khi luyện thành ‘Bát Cực Ma công’ thân xác sẽ cực kỳ mạnh mẽ, dù có không dùng võ khí, Triệu Nguyên Võ cũng không thể làm hắn bị thương.
Còn thân thể Vương Đằng rõ ràng trông cũng không mấy cường tráng, dáng vẻ xem qua chỉ như người bình thường, nhưng giờ phút này trông lại cao lớn vô cùng.
Giống như một con vượn bùng nổ lao nhanh về phía trước, chèn ép Triệu Nguyên Võ mà điên cuồng đánh chém.
Hình ảnh này, để mọi người ai nấy đều máu nóng sôi trào.
Nét mặt Triệu Nguyên Võ trở nên khó coi, từ khi bắt đầu thi đấu đến nay, hắn chưa từng bị đối đãi như thế này, cho tới giờ đều là bản thân hắn tàn nhẫn chèn ép người khác, thế mà giờ lại bị người ta áp chế.
Còn là một người mà hắn chả coi trọng bao nhiêu.
“Cút đi!” Sao Triệu Nguyên Võ có thể chịu đựng nổi, miệng hét lớn một tiếng, trên người bùng nổ ra đao thế kinh khủng, bổ một đao về phía Vương Đằng.
Hỏa diễm đao thế đáng sợ cuộn sạch mọi thứ mà tuôn ra.
Lửa cháy nồng đậm như muốn nuốt trọn Vương Đằng, đốt cháy gần như không còn lại gì.
“Thứ ta chờ chính là chiêu này của ngươi.” Khóe miệng Vương Đằng khẽ giương lên một nụ cười lạnh, trong tay xuất hiện một thanh đại đao, tiện tay chém xuống.
Hỏa diễm đao thế kinh khủng tựa như nhau lập tức tuôn ra, ánh đao dày đặc trên không trung, nháy mắt va đụng vào với hỏa diễm đao mang của Triệu Nguyên Võ.
Ầm ầm!
Hỏa diễm nổ tung, phóng lên tận trời.
Hai ánh đao to lớn ăn mòn lẫn nhau, cuối cùng ánh đao phía Vương Đằng mạnh hơn một bậc, đã bổ thẳng ánh đao của Triệu Nguyên Võ ra, bay đầy trên bầu trời.
“Sao lại như vậy?”
Triệu Nguyên Võ trừng to mắt, không kịp trốn tránh mà bị một đao này đánh trúng ngực, cả người như bị sét đánh, bay ngược ra bên ngoài, phun ra một ngụm máu tươi lớn giữa không trung.
“Triệu Nguyên Võ… thua!”
Khán giả đều cảm thấy khó tin, nhìn cả một màn này.
“Đao thế của Vương Đằng đã đến gần tới đao ý!” Có người như nhìn ra điều gì, đáy lòng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Đao ý mạnh hơn đao thế quá nhiều, cũng khó lĩnh hội hơn.
Thế mà Vương Đằng đã gần lĩnh ngộ được đao ý!
Hắn mới bao nhiêu tuổi đâu!
Đây là yêu nghiệt nào?
Giờ phút này, Vương Đằng thể hiện ra chút ít thực lực, đã làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng hắn chỉ mới học năm đầu đại học thôi, đã có thể đọ sức với một thiên tài như Triệu Nguyên Võ, hơn nữa còn đánh thắng, khả năng lĩnh ngộ có thể gọi là yêu nghiệt.
Tất cả mọi người, ai nấy đều vô cùng kinh hoàng!
Triệu Nguyên Võ bị Vương Đằng một đao chém bay, rơi xuống trên mặt đất.
Nhưng lực xung kích mãnh liệt vẫn khiến hắn lùi lại không ngừng.
Xoạt!
Triệu Nguyên Võ quyết định thật nhanh, cắm chiến đao vào sàn đấu, ma sát ra tia lửa, lại lui về sau ba bước, rốt cuộc đã có xu hướng ngừng lui lại.
Phụt!
Ngay sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, cúi đầu nhìn vết đao trên ngực mình.
Một màn này quen thuộc như thế, trước đó lúc hắn chém Hàn Chú, cũng là như vậy. Vương Đằng đây là lấy gậy ông đập lưng ông mà!
“Ha ha ha…” Trong miệng Triệu Nguyên Võ phát ra tiếng cười trầm thấp.
“Thật là càng ngày càng thú vị.”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn qua Vương Đằng ở đối diện, trong mắt phiếm ánh đỏ đầy tà ý: “Ngược lại là ta xem thường ngươi!”
Vương Đằng nhìn Triệu Nguyên Võ, ánh mắt chợt loé lên.
Giọng điệu này cũng không giống lời của kẻ thất bại nói ra được, chẳng lẽ Triệu Nguyên Võ còn có thủ đoạn nào khác, có thể ngược gió lật bàn?
“Ngươi còn thủ đoạn nào nữa thì dùng ra hết đi, ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ha!” Triệu Nguyên Võ cười gằn: “Thủ đoạn này vốn định để lại cho hai người Cơ Tu Minh và Nhậm Kình Thương, hiện tại đành phải dùng trước lên người ngươi.”
Trong khi nói chuyện, ánh đỏ trong mắt hắn càng ngày càng mãnh liệt, huyết khí toàn thân bốc lên như là thực chất, từng sợi gân xanh nổi lên giống như những con rắn nhỏ đang ngọ nguậy.
“Đây là…” Vương Đằng cau mày.
Giờ phút này, bộ dáng Triệu Nguyên Võ rất giống như là đang vận dụng một loại bí pháp đặc biệt kích phát tiềm năng nào đó.
Bí pháp này Vương Đằng đã từng rất rõ, nhưng trên cơ bản đều có di chứng cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ thì khí huyết hao tổn, nguyên lực khô cạn, cần nghỉ ngơi và điều dưỡng rất lâu mới có thể khôi phục được. Mà nặng thì… gân mạch đứt đoạn, tiềm lực bị hao tổn, chẳng khác gì là gãy đi con đường võ đạo tương lai.