Chương 513: Lừa gạt….. à không, giáo dục thành công. (2)
Vương Đằng trầm ngâm một chút, lời nói thấm thía: “Suy cho cùng, người phải thể hiện giá trị của bản thân, mới có thể khiến cho người khác coi trọng. Huống chi, ngươi có thể là võ giả hệ Độc đầu tiên trên Địa tinh. Trước đó không biết sức mạnh của võ giả hệ Độc, có lẽ không ai có thể làm gì đặc biệt vì ngươi. Có đôi khi, thế giới này hiện thực như vậy, không cần phải đi oán trách điều gì. Chung quy, ngươi phải sống vì bản thân, chỉ khi chính mình trở nên mạnh mẽ, sau này ngươi và người thân của ngươi mới có thể sống càng tốt hơn.” Hắn biết trong lòng Lâm Sơ Hạ chắc chắn sẽ có oán giận.
Bất cứ ai cũng sẽ như thế.
Nhưng giống như hắn nói, thế giới này không phải thiếu ai sẽ không chuyển động được, xưa nay không có yêu thích vô cớ. Nếu không phải vì Lâm Sơ Hàm, hắn có thể sẽ không biết tình huống của Lâm Sơ Hạ, cuối cùng còn giúp nàng giải quyết vấn đề này.
Lâm Sơ Hạ suy nghĩ, sau đó lông mày giãn ra. Nàng gật đầu liên tục, nói: “Ta biết rồi. Ta nhất định sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ, sau đó kiểm soát vận mệnh của mình, ai cũng đừng hòng chi phối ta, còn nữa…. sau này ai dám ức hiếp người trong gia đình chúng ta, ta sẽ để cho hắn biết sự lợi hại của ta.”
Vương Đằng thấy dáng vẻ ‘Ta siêu dữ’ của nàng, không khỏi hơi buồn cười.
Nhưng hắn nhìn ra được Lâm Sơ Hạ trưởng thành hơn trong tưởng tượng của mình. Có một số chuyện, dạy bảo nàng một chút sẽ thông, chắc chắn sẽ không giống như đồ ngốc bạch ngọt. Người khác cho chút ơn huệ sẽ bị lừa đi bán mạng.
Suy cho cùng, thế giới võ giả quá nguy hiểm. Hiện giờ Vương Đằng cũng đã gặp không ít chuyện sống chết trong đó, đương nhiên không hy vọng Lâm Sơ Hạ đâm đầu vào, sau này lại xảy ra chuyện gì đó.
Lừa gạt…. à không, giáo dục thành công!
Năm giờ, gần sáu giờ, Bà Lâm và Lâm Sơ Hàm chuẩn bị xong cơm chiều, đến gọi Vương Đằng ăn cơm.
Vì chiêu đãi Vương Đằng, bà Lâm quả thật đã bỏ rất nhiều công sức. Trên bàn cơm bày đầy thức ăn đủ màu sắc, tuy rằng không phải là món ăn nổi tiếng gì, nhưng cực kỳ phong phú, sắc, hương, vị đủ hết.
Lần đầu tiên Lâm Sơ Hạ có thể cùng ngồi ăn cơm với người nhà, mắt nàng lóe lên hào quang hạnh phúc, có thể nhìn ra nàng rất vui vẻ.
Bà Lâm và Lâm Sơ Hàm cũng cực kỳ vui vẻ, nhưng tiếc nuối duy nhất chính là thiếu ông Lâm.
Bà Lâm không ngừng gắp thức ăn cho Vương Đằng và Lâm Sơ Hạ, nụ cười trên mặt chưa ngừng lại chút nào.
“Bát thịt quả vải này là do Sơ Hàm tự làm, ngươi thử đi.” Bà Lâm vừa gắp thức ăn cho Vương Đằng, vừa nói.
Vương Đằng không khỏi nhìn Lâm Sơ Hàm, mỉm cười.
Lâm Sơ Hàm lại hơi ngượng ngùng tránh ánh mắt của hắn, nhưng vẫn thường thường liếc về phía Vương Đằng, trong mắt có hơi thấp thỏm.
Vương Đằng tự nhiên gắp thịt quả vải lên bỏ vào trong bát, thử một miếng, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Ngon!”
Thịt quả vải này quả thật làm vô cùng ngon, tính chất giòn mềm, chua ngọt vừa ăn, rất hợp khẩu vị của hắn.
Lâm Sơ Hàm lập tức thở phào, bà Lâm thấy ở trong mắt, cười trộm không thôi.
Tài nghệ nấu ăn của Bà Lâm và Lâm Sơ Hàm thật sự không cần nói thêm. Đũa của Vương Đằng không dừng lại, tiếng cười không ngừng truyền ra từ trên bàn ăn. Bữa cơm này có thể gọi là khách và chủ đều vui.
Cơm nước xong, Vương Đằng lại ở trong nhà Lâm Sơ Hàm một lát, chờ nói chuyện tu luyện của Lâm Sơ Hạ xong, rồi Lâm Sơ Hàm mới tiễn hắn rời khỏi Lâm gia.
Khi Vương Đằng về đến nhà đã là hơn tám giờ, Vương Thịnh Quốc đã về nhà, lúc này đang xem tivi cùng Lý Tú Mai ở phòng khách.
Đậu Đậu đang chạy nhảy khắp nơi với Tiểu Bạch ở bên cạnh, phòng khách tràn đầy tiếng cười của cô bé.
“Con trai, thế nào rồi?” Lý Tú Mai vừa thấy Vương Đằng mở cửa đi vào phòng, lúc này nhích lại gần hỏi.
Vương Thịnh Quốc nhìn như đang chú ý tivi, nhưng lỗ tai cũng dỏng lên.
“Cái gì thế nào?” Vương Đằng giả ngây giả dại, đi vào phòng khách, đặt mông ngồi trên sô pha: “Đậu Đậu, nào, đến chỗ anh nào.”
“Đến đây, đến đây.” Đậu Đậu lập tức bỏ lại Tiểu Bạch, lắc la lắc lư chạy tới chỗ Vương Đằng, chui đầu vào trong lòng hắn.
“Ngươi đừng giả vờ với ta, nói mau.” Lý Tú Mai vốn không nhìn được dáng vẻ này của Vương Đằng, đi tới nắm lỗ tai hắn, trừng mắt, nói.
“Ai nha mẹ, buông tay! Buông tay! Chừa cho ta chút mặt mũi trước mặt Đậu Đậu được không.” Vương Đằng lập tức kêu to, còn Đậu Đậu thì cười ha ha.
“Nói hay không.” Lý Tú Mai nói.
“Nói, ta nói, ngươi muốn biết gì, ta đều nói cho ngươi, biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe.” Vương Đằng bật người, khuất phục dưới uy nghiêm của mẹ đại nhân, võ giả cấp Chiến Binh thất tinh gì đó đều là giả, lúc nên run sợ thì vẫn phải run sợ.
Vương Thịnh Quốc âm thầm cười trộm, từ khi con trai về nhà, hỏa lực này đã dời khỏi người hắn ….
Thật tốt!
“Đi đến nhà Lâm Sơ Hàm thế nào? Cha mẹ người ta có ghét bỏ ngươi hay không?” Lý Tú Mai hỏi.
“Rất tốt, bọn họ đều cực kỳ thích ta.” Vương Đằng tự khen.
“Thật à?” Lý Tú Mai lộ vẻ hoài nghi, hiển nhiên không tin.
“Đó là đương nhiên, không xem ta là con trai của ai à.” Vương Đằng không dấu vết nịnh hót.
“Vậy cũng phải, con trai ta sinh vẫn rất ưu tú.” Lý Tú Mai gật đầu.
“Gen của ta cũng không tệ.” Vương Thịnh Quốc nói.
“Ngươi đi qua một bên đi.” Lý Tú Mai ghét bỏ trợn mắt với hắn, sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười, hỏi Vương Đằng: “Vậy tình huống nhà bọn họ như thế nào? Nói cho mẹ nghe xem.”
Vương Đằng nghĩ, cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm, kể cơ bản về tình huống trong nhà Lâm Sơ Hàm một lượt.
Trước đó, có lẽ Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai cũng biết một ít, nhưng cũng không đi sâu tìm hiểu. Hiện tại nghe Vương Đằng nói như vậy, họ mới biết được nhà Lâm Sơ Hàm lại có tình huống như vậy.
Lý Tú Mai lập tức lộ vẻ đồng tình, cảm thán nói: “Không ngờ cô bé đó đã chịu khổ nhiều như vậy từ nhỏ. Cha của nàng còn là một võ giả, thật sự là không nhìn ra chút nào, nhưng lại nói, làm võ giả thật sự rất nguy hiểm.”