Chương 560: Thẳng tiến khu cảnh giới (2)
“Vương Đằng, ngươi là tân binh, có gì nghi vấn không?” Ngưu Lê nói. “Tạm thời không có, hết thảy nghe theo sắp đặt!” Vương Đằng dùng lời đanh thép nói.
Cơ bắp trên mặt Vũ Văn Hiên run rẩy một cái. Móa nó vừa rồi hắn cũng nói như vậy, Vương Đằng lập tức phản bác một câu, bây giờ tên kia lại giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, sao ngươi không phản bác Ngưu Lê đi?
Ngưu Lê cực kỳ vừa lòng với thái độ của Vương Đằng.
Lúc trước khi luyện tập võ nghệ hắn đã nhìn ra một chút lạ thường từ trên người Vương Đằng, bởi vậy sau khi trở về đã tìm Nhiếp Kiên Cường hỏi chuyện, lúc ấy mới biết Vương Đằng này rất hay qua loa.
Hiện giờ xem ra, tuy tính cách vị tân binh thiên kiêu này có không đáng tin cậy một chút nhưng vẫn hiểu được nguyên tắc.
Là người tài có thể đào tạo được!
Xe thiết giáp đi thêm hai mươi cây số, bốn phía càng ngày càng hoang vắng, đập vào mắt là mặt đất màu đen, không một ngọn cỏ, khắp nơi đều là đất cát.
Hoàn cảnh ác liệt của nơi này nằm ngoài dự đoán của Vương Đằng.
“Trưởng quan!” một tiếng hô lớn đầy cung kính vang lên.
Mọi người đi tới một điểm đóng quân gần quân đoàn Hắc Tước. Sau khi Khổng Lê đưa ra chứng minh thân phận, trên mặt binh sĩ thủ vệ lập tức lộ ra vẻ cung kính.
Đại đa số những binh lính này đều là người thường, phụ trách thao tác vũ khí phù văn cỡ lớn, chỉ có số ít là võ giả thôi.
Bọn họ tiến vào trong đó, Vương Đằng tò mò đánh giá bốn phía, mới phát hiện điểm đóng quân này được đúc hoàn toàn từ sắt thép!
Nhìn từ bên trong, mặt ngoài sắt thép còn tồn tại dấu vết phù văn, nghĩa là điểm đóng quân này có phù văn phòng ngự.
Kể cả như thế thì mặt ngoài vẫn gồ ghề như cũ, tùy ý có thể thấy được các loại vết đạn, vết đao, dấu kiếm.
Quy mô điểm đóng quân không quá nhỏ, đủ chứa mấy trăm người, còn đầy đủ hết thiết bị, chỗ nào cũng có vũ khí nóng cỡ lớn, có thể nói là vũ trang tận răng.
“Chúng ta có vũ khí phù văn, loài Hắc Ám cũng có. Trí tuệ của loài Hắc Ám cao cấp lại không kém nhân loại.” Khổng Lê nhìn ánh mắt Vương Đằng, giải thích một câu.
Vương Đằng gật gật đầu, cũng không khó đoán, nếu loài Hắc Ám không có vũ khí phù văn, cán cân chiến tranh đã sớm nghiêng về một phía.
Hơn nữa với chiến lực của loài Hắc Ám cao cấp, kể cả dùng vũ khí phù văn, lực sát thương cũng rất có hạn.
Ngoại trừ giống Vương Đằng, hoặc võ giả có chiến lực mạnh mẽ tương tự cầm trong tay vũ khí sắc bến cấp bậc pháo Hỏa Thần, mới có thể phát huy đủ tác dụng.
Mấy người ngừng lại, rời khỏi xe thiết giáp, chuyển sang đi bộ.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ đi vào khu cảnh giới, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được loài Hắc Ám, nhớ cẩn thận một chút.” Ngưu Lê nhắc nhở một câu.
Hai người Khổng Lê và Vũ Văn Hiên đều không có vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên hắn nói những lời này cho Vương Đằng nghe.
Vương Đằng căn cứ vào nguyên tắc nghe nhiều, nhìn nhiều, nói ít, gật gật đầu, bước chân đi theo ba người.
Kỳ thật lấy tốc độ của bốn người bọn họ, nếu trực tiếp phi hành, rất nhanh có thể vượt qua quãng đường hơn hai mươi cây số, nhưng bọn họ vẫn lái xe thay vì đi bộ.
Vương Đằng không hỏi nhiều, hắn không ngốc, lập tức hiểu được nguyên nhân.
Trên chương trình học tại trường, hắn đều được học những thứ này rồi, ở trên chiến trường, không cần biết làm như thế nào đều phải giữ cho bản thân mình ở trạng thái tốt nhất, lấy đó để ứng đối với bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào sẽ xuất hiện.
Hiển nhiên đám người Khổng Lê không muốn lãng phí thể lực và nguyên lực cho những chuyện không cần thiết.
Mọi người đi thẳng một đường, Ngưu Lê và Khổng Lê thi thoảng lại lên tiếng, nói cho Vương Đằng biết nên ẩn náu như thế nào, nên quan sát điểm mai phục như thế nào, nên bố trí bẫy rập như thế nào vân vân…
Mùi tanh hôi lan tràn trên mặt đất màu đen, bốn người vừa cảnh giác vừa đi tới rất nhanh.
Ngưu Lê và Khổng Lê không có thành kiến gì với Vương Đằng, ngược lại mối quan hệ cũng không tệ lắm, bởi vậy đều sẽ nói chuyện với hắn.
Ngoại trừ mai phục và bẫy rập, còn lại chính là nhận biết dấu chân loài Hắc Ám, vật phẩm theo dõi các loại lung tung. Phải biết rằng, tuy sinh vật hắc ám rất đa dạng chủng loại nhưng một binh sĩ có kinh nghiệm phong phú hoàn toàn có thể thông qua dấu chân để nhìn ra chủng loại sinh vật Hắc Ám.
Tuy chương trình trên trường có dạy về những kiến thức này nhưng muốn kết hợp với tình huống thực tế, vẫn cần một quá trình.
Vương Đằng vừa đi theo đám người Khổng Lê vừa hấp thu kinh nghiệm thật nhanh, không ngừng trưởng thành.
Hắn còn phát hiện, mặt đất bốn phía không phải là một mảnh trụi lủi, cũng xuất hiện không ít thực vật nhưng rất thưa thớt.
Đám thực vật này không tầm thường.
Vương Đằng đã mở ra thiên phú Linh Thị, lấy trình độ tinh thần hiện giờ của hắn, hoàn toàn có thể chống đỡ Linh Thị trong khoảng thời gian dài.
Dưới đôi mắt Linh Thị, hắn có thể nhìn thấy phía đám thực vật này đều là nguyên lực Hắc Ám rất nhỏ vờn quanh.
Thực hiển nhiên, chúng nó đã bị nguyên lực Hắc Ám xâm nhập, lây nhiễm, hơn nữa còn sinh ra biến dị.
Kỳ thật dù không mở ra Linh Thị, hắn cũng có thể phát hiện manh mối.
Toàn thân thực vật bốn phía đều tối đen, dáng dấp đều lộ ra hình thù kỳ quái, có thứ mọc răng nanh, xuất hiện gai ngược, có thứ còn phát triển theo dạng răng cưa, thoạt nhìn cực kỳ sắc bén…
Vừa nhìn đã biết đám thực vật này không phải thực vật tiêu chuẩn!
“Nếu binh lính bình thường bị gai nhọn của chúng nó đâm đến, hoặc là răng cưa cắt tới, rất nhanh sẽ bị nguyên lực Hắc Ám lây nhiễm, trị liệu chậm một chút, nhẹ thì cắt cụt, nặng thì hắc hoá.” Khổng Lê Lên tiếng nói.
Phụt!
Đột nhiên, một gốc thực vật có hoa dạng loa kèn phun ra một lớp dịch nhầy màu đen, bắn nhanh về phía Vương Đằng.
Sắc mặt Vương Đằng vẫn bình tĩnh, dưới chân vừa chuyển, lách mình tránh ra.
Xuy xuy xuy!
Lớp dịch nhầy màu đen kia rơi trên mặt đất, lập tức bốc lên một luồng khói đen.
“À đúng rồi, chúng nó còn có thể công kích người qua đường, đây là thủ đoạn bắt mồi sau khi chúng nó biến dị. Đám thực vật hắc ám này rất hung dữ.” Khổng Lê nhẹ nhàng bâng quơ nói.