Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 577: Khụ khụ, đây có được coi là người đồng đạo không? (2)

Chương 577: Khụ khụ, đây có được coi là người đồng đạo không? (2)

Hiện tại nếu như lấy được cây Ngọc Hàn, vậy hắn có thể thăng cấp Chiến Tướng trước thời hạn, từ đó nắm lấy quyền chủ động. Vả lại rất nhiều người không biết, cây Ngọc Hàn còn có công dụng nghịch thiên!
Lúc võ giả sửa dụng cây Ngọc Hàn để đột phá cấp Chiến Tướng, sẽ có xác suất nhất định sinh ra… thiên phú hệ Thuỷ.
Cây Ngọc Hàn không chỉ là kì vật hệ Mộc, còn là kì vật hệ Thuỷ!
Giữa trời đất, kì vật vốn đã hiếm thấy, kì vật đa thuộc tính càng là bảo vật trong bảo vật, cực kỳ ít ỏi.
Nếu như thành công, hắn sẽ là võ giả song hệ!
Tư chất hắn không tính là hàng đầu, nhiều nhất là ngang bằng với thiên tài bình thường.
Nhưng nếu trở thành võ giả song hệ, vậy hắn có thể xưng là võ giả thiên tài rồi.
Dù sao thì sức chiến đấu của võ giả song hệ vốn dĩ mạnh hơn võ giả thông thường rất nhiều, một khi hắn đột phá cấp Chiến Tướng, sức chiến đấu tuyệt đối sẽ mạnh hơn cấp Chiến Tướng thập tinh bình thường.
Như thế hắn mới có thể đứng vững gót chân, mới có thể thực hiện tham vọng.
Cho nên vì cây Ngọc Hàn kia, hắn không thể đợi nổi một khắc nào nữa, nhân lúc đang hợp tác cùng lòai Hắc Ám, lén lút đến đây trước.
Sau khi nhìn thấy tình hình ở đây, mặc dù vẫn chưa nhìn thấy cây Ngọc Hàn, nhưng hắn đã cảm thấy không thể sai được.
“Lại là cây Ngọc Hàn!” Vương Đằng ở chỗ bí mật nghe thấy lời lẩm bẩm của người thần bí, trong lòng lại chấn động.
Là một Luyện đan sư, các loại thiên tài địa bảo đều thuộc nằm lòng, hắn đương nhiên không xa lạ gì tên tuổi của cây Ngọc Hàn.
Lúc này trong mắt hắn loé sáng lên, khoé miệng hơi không kiểm soát được, điên cuồng giương lên.
Cây Ngọc Hàn này, phải là của hắn!
Cu li, mau làm việc!
Ánh mắt Vương Đằng rơi trên thân người thần bí, trong mắt mang vẻ khích lệ, hi vọng hắn sớm tìm thấy cây Ngọc Hàn.
Chẳng qua người thần bí dường như có chỗ kiêng dè, ngậo ngừng không yên bên cạnh hồ.
Không cần nghĩ cũng biết, cây Ngọc Hàn kì vật kia, xung quanh chắc chắn có không ít tinh thú hùng mạnh.
Nếu như hắn tuỳ tiện bước xuống hồ, e rằng sẽ rất nguy hiểm.
Hồ này có vẻ không nhỏ, không ai biết được bên trong ẩn núp những loại tinh thú đáng sợ nào.
“Không đúng, tên này biết ở đây có cây Ngọc Hàn, vậy hắn chắc chắn cũng biết có những loại tinh thú nào canh giữ, theo mức độ cẩn thận trong tác phong làm việc của hắn trước đây, không thể đến đây đoạt báu vật mà không hề chuẩn bị gì.” Trong lòng Vương Đằng khẽ động, lập tức nghĩ đến vụ này.
Hắn nheo mắt lại, may là cũng không vội, liền trốn ở góc tối xem người thần bí hành động.

Bên bờ hồ, chỉ thấy người thần bí che giấu hơi thở, sau đó lấy tinh thú đã bị hắn giết trước đó ra, nhét vài thứ gì đó vào trong cơ thể nó, sau đó lại thu vào, ngồi bên cạnh hồ lặng lẽ chờ đợi.
Vẻ mặt Vương Đằng cổ quái.
Hắn dám khẳng định, thứ người thần bí vừa nhét vào trong cơ thể tinh thú nhất định là độc dược gì đó.
Người này lại có cùng cách nghĩ với hắn.
Rõ ràng trước đây hắn còn muốn hạ độc người thần bí này, không nghĩ đến người thần bí muốn dùng cách giống như vậy hạ độc tinh thú trong hồ.
Khụ khụ, đây cũng tính là người đồng đạo đi?
Vương Đằng vội vàng lắc lắc đầu, mẹ nó hắn không thèm làm đồng đạo với kẻ gian này.
Người đường đường chính chính không làm, lại muốn cùng phe với loài Hắc Ám, quả thực cảm thấy xấu hổ!
Thời gian vẫn còn sớm, có vẻ người thần bí cũng không định hành động bây giờ, Vương Đằng dứt khoát ngồi xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi trên một thân cây lớn.
Trong lúc chờ đợi, màn đêm nhanh chóng buông xuống, người thần bí cuối cùng cũng có động tác.
Mà Vương Đằng cũng mở to mắt ra, từ phía xa nhìn lại.
Chỉ thấy người thần bí lấy ra tinh thú đã tẩm thuốc trước đó, từ bốn phía ném vào trong hồ.
“Lại nói, nhiều xác tinh thú cao giai như thế này liền ném vào hồ như vậy, người này thật sự là dốc hết vốn liếng, tinh thú cường đại trong hồ cho dù có trí tuệ, sợ rằng cũng không ngăn nổi sự cám dỗ này.” Vương Đằng thầm lẩm bẩm.

Ùng ục ục!
Không bao lâu, mặt hồ bốc lên một trận bong bóng.
Nhờ vào ánh trăng trên bầu trời đêm, có thể nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang di chuyển dưới hồ.
Mà lại di chuyển chính xác về nơi vừa nãy người thần bí ném xác tinh thú xuống.
“Cắn câu rồi!” Người thần bí nhìn thấy cảnh này, vui mừng khôn xiết.
Chờ khoảng chừng mười mấy phút, xác của các loài cá và tinh thú dần dần nổi lên mặt hồ, người thần bí không để ý đến những loài cá vô tội bị liên luỵ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ.
Nửa tiếng sau, người thần bí lấy ra một thanh đao, nhắm về phía hồ nước chém xuống.
Một đao này lập tức cắt hồ nước thành hai nửa, tiếng động rất lớn, rất lâu sau hồ nước mới khôi phục sự bình yên.
Mà vật to lớn dưới hồ từ đầu đến cuối không hề lộ diện.
Người thần bí không thể kìm chế nổi nữa, buộc phải cười lớn, xem chừng vô cùng đắc ý và vui vẻ, sau đó liền nhảy vào trong hồ nước.
Vương Đằng nhìn khuôn mặt vui vẻ của người thần bí kia, thậm chí cả tiếng cười như heo ấy nữa, không hiểu sao trong lòng lại có chút áy náy.
Hình như hắn hơi quá đáng rồi.
Người ta cực khổ, vừa thu thập tình báo vừa săn giết tinh thú làm mồi, còn phải hạ độc, sau đó yên lặng chờ đợi, đúng là không dễ dàng.
Mà hắn lại muốn đi lên cướp thành quả của người ta, làm như vậy rất không tốt.
Vương Đằng lắc đầu, cùng lắm thì đợi xíu nữa xuống tay nhẹ nhàng một chút là được.
Dù sao hắn cũng là một người dễ mềm lòng!
Vương Đằng đứng trên thân cây, thần binh Ma Khuyết đã xuất hiện trên tay hắn, thứ binh khí sắc bén ấy đang bị quang mang rét lạnh nhuộm kín.
Đồng thời, một luồng lưu quang từ trên người hắn bay ra, tốc độ nhanh đến không tin nổi, sau khi xoay quanh hắn vài vòng lại ẩn vào bóng tối, biến mất không thấy.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ dê béo xuất hiện.
Bên trong hai mắt Vương Đằng lóe ra quang mang nóng lòng muốn thử, quả nhiên loại chuyện lén lút này là thích hợp với hắn nhất, ngẫm lại cũng khiến người ta vô cùng kích động.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất