Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 578: Ta không quen người này, ta chỉ đi ngang qua

Chương 578: Ta không quen người này, ta chỉ đi ngang qua

Đột nhiên, mặt hồ đang bình tĩnh đã nổi lên vài tầng sóng gợn, tiếng nguyên lực nổ mạnh vang lên, nổ tung cả hồ nước lên tận trời cao. Cái gọi là một hòn đá làm dấy lên tầng tầng sóng nước, chính là như vậy!
Grào!
Cùng lúc đó, tiếng gầm đầy giận dữ từ đáy hồ truyền ra.
Vương Đằng lập tức sửng sốt, sắc mặt muốn bao nhiêu lạ thường thì có bấy nhiêu lạ thường, hắn lẩm bẩm nói: “Đây là thất bại rồi sao?”
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, sau khi người thần bí đi xuống, nhìn thấy con tinh thú kia không bị nhiễm độc, đại khái là tâm trạng cực kỳ tan nát, chỉ muốn chạy trốn thật nhanh.
Sợ là vận khí của người này không được tốt!
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, hắn lại nghĩ tới một khả năng khác.
Trí tuệ của con tinh thú kia còn cao hơn bọn họ tưởng tượng, nó cố ý giả vờ như mình đã ăn vào thi thể tinh thú, khi người thần bí công kích mặt hồ, cũng không hề động đậy, chờ đến khi người thần bí đi xuống, cuối cùng bắt ba ba trong rọ.
Ngải mã thật là đáng sợ!
Chẳng lẽ tinh thú này giả heo ăn thịt hổ?

Hiển nhiên dưới đáy hồ đang bùng nổ chiến đấu khủng khiếp, tiếng gầm rú liên tục vang lên, ánh mắt Vương Đằng nhìn chằm chằm qua bên kia.
Một lát sau, một bóng dáng có chút chật vật lao ra khỏi mặt hồ.
Ngay sau đó, một bóng dáng thật lớn khác cũng theo sát đằng sau, mở ra cái mồm to như chậu máu, từ dưới mà lên cắn về phía người thần bí.
Dưới ánh trăng, hai hàng răng nhọn giống hệt răng cưa lóe ra hàn quang lạnh lẽo, dòng nước thật lớn hình thành hai thác nước loại nhỏ đổ xuống hai bên rồi ầm ầm nổ tung!
“Đáng chết!”
Sắc mặt người thần bí rất khó coi, một đao bổ về phía dưới, đồng thời lắc mình né tránh qua bên cạnh.
Cái miệng khổng lồ của tinh thú khép kín, đao mang oanh kích ở phía trên lân giáp lóng lánh màu đen của nó, chỉ gây ra một mảnh hoa lửa nhưng không thể làm nó bị thương.
Lúc này Vương Đằng mới nhìn rõ hình dáng của tinh thú này.
Một con cá sấu nguyên thủy giáp đen lớn vô cùng!
Nhất là vừa nãy, khi hắn nhìn thấy công kích của người thần bí đánh lên người nó lại không gây ra chút tác dụng nào cả, sắc mặt hắn không khỏi trở nên ngưng trọng.
Ô Giáp Cự Ngạc kia lập tức lơ lửng trên mặt hồ, cả người tản ra khí tức khủng bố, một đôi con ngươi màu vàng dựng thẳng tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm vào người thần bí.
Grào!
Nó mở cái mồm to phát ra một tiếng gầm đáng sợ, rất nhanh một quả cầu ánh sáng nguyên lực màu xanh lam đã thành hình, rồi phụt về phía người thần bí.
Quả cầu ánh sáng kia có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi vào trước mặt người thần bí.
Sắc mặt người thần bí đại biến, muốn trốn cũng không kịp, trong miệng hét lớn một tiếng, chiến đao chém ra, đao mang khủng bố và quả cầu ánh sáng nguyên lực ầm ầm chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Tiếng vang nổ tung bắn ra bốn phía.
Người thần bí đã quyết phải có được cây Ngọc Hàn, ánh mắt Ô Giáp Cự Ngạc lạnh như băng, sát ý tận trời. Giờ phút này, nó chỉ có mỗi một suy nghĩ đó là cắn nát bét rồi ăn sống nuốt tươi tên nhân loại dám can đảm rình mò trộm cắp bảo vật của nó.
Một người một thú lại bùng nổ đại chiến.
Ầm ầm ầm!
Hồ nước chảy ngược, cây cối bốn phía đổ sập xung quanh một mảnh đống hỗn độn.
Ước chừng đánh hơn mười phút, người thần bí bị cái đuôi của Ô Giáp Cự Ngạc quất trúng, ầm ầm rơi trên mặt đất, đập thành một hố sâu.
Người hắn đầy thương tích, trong miệng phun ra máu tươi, hiển nhiên đã bị nội thương rất nặng.
“Sao thực lực của súc sinh này lại mạnh như vậy?” Người thần bí có chút không tin nổi, trong lòng hắn biết không thể địch lại được, đã xoay người bước đi.
Giờ phút này, hắn không còn để ý tới cây Ngọc Hàn nữa rồi, chạy trối chết quan trọng hơn, ít hôm nữa lại đến xử lý súc sinh này!
Đáng tiếc Ô Giáp Cự Ngạc lại không muốn buông tha hắn như vậy, tuy thân hình nó thật lớn nhưng tốc độ lại tuyệt đối không chậm, nháy mắt đã chắn trước mặt hắn.
“Cút ngay!” Người thần bí rống giận, bùng nổ nguyên lực trong cơ thể, dường như đã dùng bí pháp một loại nào đó, chỉ trong nháy mắt khí tức tăng lên ba phần, một đao bổ về phía Ô Giáp Cự Ngạc.
Ầm!
Một bóng dáng bay ngược ra khỏi trung tâm vụ nổ mạnh.
Lại là người thần bí!
Rầm!
Trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố sâu, người thần bí ngã vào trong đó, miệng phun máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ: “Cấp Bán Bộ Lãnh Chúa!”
Con Ô Giáp Cự Ngạc này đã đạt tới cấp Bán Bộ Lãnh Chúa!
Loài thú cấp Lãnh Chúa tương đương với võ giả cấp Chiến Tướng, cho nên dù nó mới là cấp Bán Bộ Lãnh Chúa, người thần bí cũng không phải đối thủ của nó.
Lúc này trong lòng hắn đầy oán niệm, móa nó… đánh nửa ngày, đến một khắc cuối cùng con cá sấu này mới bùng nổ.
Rốt cuộc ai mới là nhân loại đây?
Quá âm hiểm!
Người thần bí nhìn về phía con cá sấu trên bầu trời, hình như lại nhìn ra châm chọc trong đôi mắt thú của nó.
Hắn lại bị súc sinh này khinh thường!
Phujt!
Một ngụm nghịch huyết không nhịn được phun ra.
Nhưng hắn vẫn chưa bỏ qua hy vọng chạy trốn, vẫn giãy dụa đứng dậy, bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn thấy một thanh niên đang đứng trên đại thụ bên cạnh, lén lút, tựa như đang chuẩn bị ẩn núp.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, không khí xuất hiện một khoảng im lặng ngắn ngủi.
“...”
Người này là ai vậy?
Vì sao đối phương lại xuất hiện ở trong này?
Người thần bí đầy đầu dấu chấm hỏi, cả người phát ngốc.
Vương Đằng có chút xấu hổ, hắn cũng chưa từng nghĩ đến, nơi người thần bí bị ăn nổ lại thật quá tình cờ, ở ngay bên cạnh cây đại thụ mà hắn ẩn núp.
Gần trong gang tấc, muốn trốn đi đã không còn kịp rồi.
Lúc này người thần bí đã bùng nổ dục vọng muốn sống, hắn đã không còn tâm tư để nghĩ chuyện gì khác, Vương Đằng là ai, vì sao lại ở trong này, hết thảy đều không quan trọng, hắn chỉ muốn sống sót.
Vì thế hắn hướng đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía Vương Đằng: “Cứu… Cứu ta!”
“Grào!” Dĩ nhiên, Ô Giáp Cự Ngạc cũng phát hiện ra sự tồn tại của Vương Đằng, nó phát ra một tiếng rống giận.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất