Chương 83: Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến. (2)
‘Tri thức’: Môn học cơ sở (điểm max), ‘năm năm thi võ ba năm mô phỏng’ (điểm max). ‘Tổng hợp chiến lực’: 231.
‘Thuộc tính trống’: 0.
Nhìn bảng thuộc tính, các hạng thuộc tính phía trên đều tăng lên.
Đặc biệt là thuộc tính tinh thần, tăng lên tận 91! Vương Đằng cảm giác như trong đầu mình đang chứa một lực lượng kỳ lạ.
“Chẳng lẽ khi thuộc tính tinh thần được tăng lên đến một mức độ nào đó thì sẽ xảy ra sự biến đổi về chất sao?” Vương Đằng âm thầm suy đoán.
Đột nhiên, hắn có một loại dự cảm.
Nhưng chỉ khi nào thực sự sinh ra biến đổi về chất mới có thể biết được điều gì sẽ xảy ra.
Nhìn xuống, dưới sự nỗ lực tu luyện của Vương Đằng thì mức độ thuần thục của các thuộc tính nguyên lực, công pháp và chiến kỹ cũng tăng lên không ít.
Thực lực có tăng cường.
Đáng nói nhất là côn pháp cơ sở của hắn cũng đã đạt tới “Ngộ thế”!
Đến lúc này mấy loại chiến kỹ cơ sở mà hắn nắm giữ đã không thể tăng lên được nữa, nên cũng không cần phải lãng phí thời gian đi quẹt thuộc tính.
Ngoài chuyện này ra, Vương Đằng lại đến câu lạc bộ bắn súng Liệp Ưng một lần nữa, thử nghiệm nhặt thuộc tính thương thuật, xem kỹ thuật đấu súng có tăng cấp không?
Kết quả.
Nhìn bảng thuộc tính: Kỹ thuật đấu súng (nhập môn 1.8/10).
Như vậy là đã biết thuộc tính thương thuật quả thực có tác dụng tăng cấp kỹ thuật đấu súng, dù sao thì kỹ thuật đấu súng cũng bao hàm cả thương thuật.
Nhưng mức độ tăng cấp của thuộc tính thương thuật đối với kỹ thuật đấu súng rất hạn chế, nhặt mấy chục bong bóng thuộc tính mới tăng lên được 0.8 điểm thuộc tính kỹ thuật đấu súng.
Có vẻ như con đường tăng cấp kỹ thuật đấu súng còn rất dài!
Thứ sáu, trước khi tan học.
Chủ nhiệm lớp Phạm Vĩ Minh phát phiếu nhập học. Đầu tiên là học sinh thi khoa học xã hội, tiếp đến mới là học sinh tham gia thi võ.
Những học sinh khác thấy từng học sinh tham gia thi võ lên nhận phiếu nhập học, sôi nổi lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
“Lớp trưởng cũng tham gia thi võ kìa!”
Đặc biệt là đến lượt Lâm Sơ Hàm, tất cả mọi người đều vô cùng kinh sợ.
Lâm Sơ Hàm được công nhận là một học thần, thành tích học tập có thể nghiền ép tất cả học sinh, trấn áp toàn bộ trường Trung học Đông Hải số 1.
Cuối cùng, nàng lại đi thi võ sao?
Mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là không cách nào chấp nhận được.
Người cuối cùng đi lên nhận phiếu nhập học chính là người đang thong dong tới chậm – Vương Đằng.
“Vương Đằng cũng tham gia thi võ à?” Đám học sinh đang thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà lại bị kinh ngạc một lần nữa.
“Hắn từng luyện võ à?”
“Chưa nghe nói bao giờ. Chẳng lẽ do hắn giấu diếm?”
“Không chừng người ta là con nhà giàu, luyện võ dễ hơn mấy người bình thường nhiều.” Có người chua chát nói.
“Ha hả! Nhìn ngươi chua lè chua rồi kìa!” Có người khinh thường.
…
Phạm Vĩ Minh phát xong phiếu nhập học, nói với cả lớp: “Ngày mai là thứ bảy, chúng ta về nghỉ ngơi cho khoẻ. Làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, không ngủ sớm quá cũng không được ngủ muộn quá, ôn tập hợp lý, điều chỉnh tâm lý thật tốt. Sáng sớm ngày mùng 5 tháng 7, tất cả đến trung tâm thi của mình, kỳ thi sẽ bắt đầu vào đúng 8 giờ. Kiềm chế thôi, đừng đến trễ đấy!”
“Đồ dùng cũng phải mang đầy đủ, nhất là phiếu nhập học, mỗi năm đều có người quên không mang. Đừng nói là ta không nhắc nhở các ngươi, đến lúc đó có muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc đâu.”
Hắn không ngại phiền phức, tận tình khuyên bảo.
Các bạn học cười hì hì nói hắn dông dài, nhưng không có một ai không kiên nhẫn.
Phạm Vĩ Minh làm chủ nhiệm lớp, có thể nói là tận tâm tận lực. Tất nhiên các bạn học cũng vô cùng tôn kính hắn.
“Tất cả hãy thi thật tốt để không phụ công sức ba năm học tập này!”
Phạm Vĩ Minh nhìn từng khuôn mặt ngập tràn hơi thở thanh xuân, đột nhiên có hơi xúc động.
Ba năm học hành chăm chỉ, chỉ vì một trận đánh này thôi!
Những lời của Phạm Vĩ Minh khiến cả đám học sinh vô cùng xúc động, ai cũng càng trở nên kiên định ý chí hơn, mang theo quyết tâm trở về nhà.
Kì thi đại học diễn ra vào mùng 5 tháng 7.
Sau khi tất cả học sinh rời đi, toàn bộ trường học bị niêm phong hoàn toàn.
Có nhiều thứ trong thế giới này rất khác kiếp trước.
Ví dụ như ở kiếp trước, trước khi thi đại học sẽ được nghỉ ngơi ba ngày, nhưng ở kiếp này chỉ được nghỉ có một ngày thôi.
Nhưng thay vào đó lại phát động rất nhiều nhân lực và vật lực sắp xếp trường thi thi vào đại học, chỉ cần một ngày thôi là đủ làm rồi.
Trường Trung học Đông Hải số 1 là trường cấp 3 trọng điểm nên đương nhiên cũng là một trong số các trường thi.
Những trường học khác, thậm chí còn cả các võ quán lớn nổi tiếng cũng như vậy, hôm nay đều bị phong toả hoàn toàn, để bắt đầu bố trí.
Không sai, võ quán cũng là một trong những trường thi, chẳng qua là dành cho thi võ.
Các loại máy móc trong võ quán đều được trưng dụng để tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho những học sinh tham gia thi võ.
Vương Đằng nhận phiếu nhập học rồi chào tạm biệt Lâm Sơ Hàm, sau đó ai về nhà nấy.
Ngày thứ bảy tiếp theo, Vương Đằng không đi đâu cả, chỉ nghỉ ngơi ở nhà.
Dạo gần đây, những gì có thể tăng cấp, hắn đều đã tăng rồi, không cần phải cố gắng vào mấy ngày này nữa.
Dù sao thì đối với hắn, việc thi vào đại học cũng chỉ là một quá trình mà thôi, chắc chắn sẽ thi đậu, không có gì phải lo lắng cả.
Hai người làm cha mẹ là Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai cũng không hề như kiến bò trên chảo nóng giống cha mẹ của những học sinh khác, hết lo nghĩ lại lo nghĩ, chỉ hận mình không thể thay đứa nhỏ trong nhà đi thi đại học. Hai người bọn họ vô cùng bình tĩnh, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Buổi tối, Vương Thịnh Quốc vừa uống trà, vừa xem thời sự trên ti vi, còn Lý Tú Mai thì tập yoga ở bên cạnh, cực kỳ nhàn nhã.
Vương Đằng xuống tầng rót nước, thấy cha mẹ mình như vậy lập tức không còn gì để nói.
Alo, các ngươi có thể tôn trọng kì thi vào đại học một chút được không hả?
Hờ hững như thế thì các ngươi muốn ta lấy mặt mũi đâu để thi đại học đây.
Chế nhạo thì chế nhạo, Vương Đằng cũng biết bọn họ chỉ không có hy vọng gì nên mới có thể bình tĩnh như vậy.