Chương 84: Khiếp sợ.
Chờ kết quả thi đại học được công bố, không biết cha mẹ sẽ có biểu cảm như thế nào đây? Chắc là sẽ vô cùng thú vị!
“Con trai, đồ dùng dành cho kỳ thi ngày mai ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Cứ coi như ngươi chỉ đi ngang qua sân khấu thôi nhưng ít ra cũng phải cẩn thận, ít nhất cũng đừng mang trứng ngỗng về nhà, nếu không có người hỏi đến thì ta và cha ngươi cũng không biết trả lời thế nào đâu!” Lý Tú Mai ngập ngừng, nói.
Vương Thịnh Quốc nhấp một ngụm trà, nheo mắt thưởng thức, điềm đạm nói: “Mẹ ngươi nói đúng đấy. Nếu ngươi đi thi mà mang về quả trứng ngỗng thì ta sẽ dứt khoát nói ngươi không đi thi. Ta không thể mất cái mặt già này được!”
“…”
Vương Đằng không nói gì.
“Các ngươi không tin tưởng ta như vậy à?”
“Không phải chúng ta không tin tưởng ngươi mà ngươi căn bản có cho chúng ta lòng tin đâu, con trai à!” Vương Thịnh Quốc nói.
“Vậy thì chờ ta mang mấy điểm không về cho các ngươi!” Vương Đằng cười hì hì, nói.
“Thằng nhóc thối này!”
Vương Thịnh Quốc tức giận trừng mắt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên. Hắn cầm lên nhìn một cái rồi nhìn về phía Lý Tú Mai, nói: “Anh cả gọi tới.”
“Alo, anh…”
Vương Thịnh Quốc nhận điện thoại, trò chuyện cùng bác cả Vương Thịnh Hồng của Vương Đằng.
Bên này còn chưa nói chuyện xong, bên kia điện thoại di động của Lý Tú Mai cũng reo lên, nàng nhận: “Alo, cha ạ!”
Mấy phút sau, cả hai ngươi cùng cúp điện thoại.
“Con trai, đều là người gọi đến quan tâm ngươi thi vào đại học. Thế nào, có áp lực không hả?” Vương Thịnh Quốc trêu chọc.
“Ta thì có áp lực gì chứ! Không phải chỉ là câu chuyện quả trứng ngỗng thôi à? Một quả không đủ thì ta sẽ mang về hai quả, dù sao thì người mất mặt cũng là các ngươi!” Vương Đằng vô tư nói.
Sắc mặt Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai lập tức tối sầm.
Con thỏ nhỏ chết bầm này, ăn nói như thế mà được à!
Ba người vừa nói được đôi ba câu, điện thoại di động lại vang lên, tiếp theo đó là cậu này, cô này, chú này,…lần lượt từng người gọi điện đến hỏi han chuyện Vương Đằng thi vào đại học.
Đến cuối cùng, ánh mắt Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai nhìn về phía Vương Đằng càng lúc càng nguy hiểm.
“Con trai à, lần thi vào đại học này, nếu ngươi không thi được một hai ba bốn năm điểm thì ngươi cứ chờ cuồng phong bạo vũ của ai gia đi!” Lý Tú Mai uy hiếp.
“Còn có trận lôi đình của trẫm nữa đấy, ngươi, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Vương Thịnh Quốc lườm Vương Đằng.
Đột nhiên, Vương Đằng cảm thấy cả người ớn lạnh đến tận đỉnh đầu.
“Phụ hoàng, mẫu hậu đại nhân! Nhi thần thực sự không làm được đâu mà!”
“Hừ, không làm được thì ngươi toi rồi…!”
Điện thoại di động lại vang lên!
“…” Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai yên lặng nhìn nhau, đồng thanh nói.
“Ngươi nhận đi!”
“Ngươi nhận đi!”
Khoé miệng Vương Đằng giật giật mấy cái, cảm thấy tối nay hai lão nhà mình sẽ bị điện thoại dày vò đến điên luôn rồi!
Bây giờ cho một bài toán:
Hỏi diện tích bóng ma tâm lý trong lòng Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai là bao nhiêu?
Đoán đúng chắc chắn có thưởng nha~!
Lý Tú Mai liếc tên hiển thị người gọi đến trên điện thoại, thúc giục: “Mau nhận đi, là điện thoại của cha đấy!”
“Alo, cha ạ!” Vương Thịnh Quốc vội vàng nhấc máy.
“Tại sao bây giờ mới nhận điện thoại?” Đầu điện thoại bên kia truyền tới âm thanh hùng hậu của một ông lão, nghe rất uy nghiêm.
“À, ta mới đi nhà xí về!” Bản lĩnh nói liều của Vương Thịnh Quốc trước mặt cha hắn thật là cao siêu, chỉ cần mở mồm là lập tức nói được.
“Được rồi, không nói linh tinh với ngươi nữa. Cháu ta có ở đấy không, để cho hắn nghe điện thoại xem nào!” Ông cụ Vương không nhịn được, nói.
“Dạ! Điện thoại của ông nội ngươi này!” Vương Thịnh Quốc thành thật đưa điện thoại cho Vương Đằng, nhìn dáng vẻ như người từng trải vậy.
Vương Đằng nhận điện thoại, đặt ở bên tai, gọi một tiếng: “Ông nội!”
“Cháu trai ngoan!”
Lời nói của ông cụ Vương lập tức truyền tới, cùng là âm thanh của một người nhưng lúc này lại trở nên rất hiền hoà.
Nghe được giọng nói hiền hoà này, sắc mặt của Vương Thịnh Quốc càng trở nên u oán.
Lý Tú Mai đứng bên cạnh không ngừng cười trộm.
Vương Đằng và ông cụ Vương nói chuyện phiếm với nhau một lát, chủ yếu cũng là chuyện thi vào đại học.
Cuối cùng ông cụ Vương nói: “Ngươi thi thật tốt đi, chờ khi nào thi xong, ông nội sẽ mở một tiệc rượu chúc mừng ngươi.”
Từ nhỏ đến lớn Vương Đằng luôn ăn nói vô cùng khôn khéo trước mặt ông cụ Vương, vì thế cho đến bây giờ hắn vẫn tin rằng Vương Đằng là một đứa trẻ vừa ngoan vừa học giỏi, chưa bao giờ nghĩ đến thật ra Vương Đằng là một học sinh dốt chính hiệu!
Vương Đằng vẫn còn nhớ ở kiếp trước, ông cụ Vương cũng mở một tiệc rượu vô cùng lớn cho hắn.
Kết quả là thành tích của Vương Đằng không thể gạt được người có tâm, bữa tiệc rượu lần đó đã trở thành chuyện cười trong giới thế gia, ông cụ Vương bị chọc tức đến nỗi suýt nữa thì tăng xông.
Nghĩ tới nguồn gốc của sự việc, Vương Đằng lại cảm thấy vô cùng áy náy và hối hận.
Thật may sao đời này, tự nhiên mình lại thành BUG!
Thi vào đại học à, hừ hừ!
Vương Đằng âm thầm quyết định, chắc chắn lần này sẽ cho mọi người một niềm vui bất ngờ thật lớn, để những người đã từng xem thường hắn phải mở to mắt ra mà xem cho thật kỹ.
Thế nào mới gọi là nghiền ép!
Sau cuộc gọi của ông cụ Vương thì không còn ai gọi điện tới nữa, Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ bọn họ đang rất bình tĩnh nhưng lúc này lại mặt mày ủ dột, trong lòng khổ không thể tả!
“Làm thế nào bây giờ?” Lý Tú Mai hỏi.
“Hay là ta đánh gãy chân của con trai nhỉ? Như thế thì hắn sẽ không cần phải tham gia thi đại học nữa, đương nhiên là sẽ không có thành tích rồi!” Vương Thịnh Quốc nảy ra một ý tưởng tồi tệ.
Ánh mắt Lý Tú Mai sáng lên: “Thử không? Dù sao vẫn thường nói người luyện võ khôi phục rất nhanh, năm ba ngày là khỏi rồi, đánh gãy chân chắc không sao đâu!”
“… Các ngươi là ma quỷ à? E rằng ta không phải con ruột rồi!” Vương Đằng đứng một bên run lẩy bẩy.
Tiêu đề ngày mai sẽ là…
‘Kinh hoàng! Cha mẹ của học sinh nào đó vì thành tích học tập của con quá nát mà đánh gãy chân không cho con tham gia thi đại học! Rốt cuộc đây là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức suy đồi?’