Chương 85: Đi thi võ.
Ai có thể nghĩ đến một buổi tối trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Vương Đằng rốt cuộc đã phải trải qua trong sự sợ hãi thế nào? Cho nên việc này cho chúng ta một bài học.
Dù thế nào cũng đừng chọc giận cha mẹ của ngươi, bọn họ nóng giận lên, quả thật không phải là người.
…
Ngày hôm sau, Vương Đằng thức dậy rất sớm, chuẩn bị thừa dịp cha mẹ còn chưa rời giường, nhanh chóng chuồn ra khỏi nhà, tránh cho thật sự bị đánh gãy chân.
Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không thể dậy sớm hơn mẹ ngươi được!
Lý Tú Mai đeo tạp dề, bưng bữa sáng từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy Vương Đằng thì tỏ vẻ kinh ngạc: “Con à, sao quầng thâm trên mắt ngươi đậm vậy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
“…” Vương Đằng tỏ vẻ không muốn trả lời.
“Không phải ngươi thật sự cho rằng ta và cha ngươi muốn đánh gãy chân của ngươi đó chứ?” Lý Tú Mai tỏ vẻ khiếp sợ hỏi.
“Ha ha!”
“Ta và cha ngươi nào phải cha mẹ tàn nhẫn như vậy đâu?” Lý Tú Mai thật vô sỉ bỏ qua lời đã nói tối hôm qua.
“Ha hả!”
“Nhanh ăn sáng đi, thằng nhóc thúi!” Lý Tú Mai bất đắc dĩ nói.
…
Ăn bữa sáng xong, Vương Thịnh Quốc định tự lái xe đưa Vương Đằng đến trường thi, tuy rằng không ôm hy vọng, nhưng đồng chí Vương vẫn dành cho sự coi trọng tương đối.
“Con trai, thẻ căn cước và thẻ dự thi đều mang theo cả chưa?” Trước khi ra cửa, Lý Tú Mai lại không yên tâm hỏi.
“Có rồi!” Vương Đằng nói.
“Kiểm tra lại cho ta.” Lý Tú Mai tự mình kiểm tra lại một lần, rồi mới yên tâm tiễn hai cha con Vương Thịnh Quốc ra cửa.
…
Trường Trung học Đông Hải số 1.
Cuộc thi khoa học xã hội của Vương Đằng ở ngay trường Trung học Đông Hải số 1.
Lúc này có rất nhiều xe con đậu ở cổng trường cấp ba, bên ngoài hàng rào phong tỏa do trường học lập ra, các học sinh tụm năm tụm ba, tiếng thảo luận tập trung lại thành một nên hơi ồn ào.
Bên kia, còn có mấy chiếc xe buýt đậu ở đó.
Dưới xe buýt có rất nhiều học sinh tụ tập với nhau, xì xào bàn tán, rõ ràng còn câu nệ hơn các học sinh khác một chút.
Bọn họ là học sinh ở khu vực gần đó tới tham gia thi tuyển sinh đại học.
Vương Đằng bước từ trên xe xuống, quét mắt nhìn bốn phía, muốn nhìn thử xem có ai quen biết không.
Một giọng nói truyền đến từ sau lưng.
“Cậu Vương, bên này!” Vương Đằng quay đầu, đã nhìn thấy Dương Kiến vừa kêu to vừa vẫy tay về phía mình.
Ở bên cạnh hắn, Lâm Sơ Hàm và vài bạn học cùng lớp đều có mặt.
“Cha, bạn học gọi ta, ta đi trước đây.” Vương Đằng nói với Vương Thịnh Quốc một tiếng.
“Đi đi, thi xong ta lại đến đón ngươi.” Vương Thịnh Quốc gật đầu.
“Không cần, buổi trưa ta tự trở về là được, ngươi cứ làm việc của ngươi đi.” Vương Đằng nói.
“Được rồi, không thiếu một ngày này, quyết định như vậy, thi xong ta tới đón ngươi.” Vương Thịnh Quốc nói xong đã lên ô tô rời đi.
Vương Đằng đi qua tụ họp với đám người Lâm Sơ Hàm.
“Các ngươi chuẩn bị như thế nào?” Vương Đằng thuận miệng hỏi Lâm Sơ Hàm và Dương Kiến.
“Tạm ổn, thi khoa học xã hội không thành vấn đề.” Dương Kiến nói.
“Hôm nay thi văn toán Anh, trái lại không có gì phải lo lắng cả, chủ yếu là cuộc thi võ sau đó.” Lâm Sơ Hàm nói.
Thi võ chia ra thi trên giấy và thi chiến đấu thực tế.
Tất cả học sinh đều thi văn toán Anh trước, sau đó học sinh phổ thông thi lý hóa sinh, còn học sinh tham gia thi võ sau đó lại phải thi viết về võ đạo.
Cũng chính là “Năm năm thi võ ba năm mô phỏng” bình thường vẫn học!
Vương Đằng gật đầu, thấy Lâm Sơ Hàm một thân một mình nên kinh ngạc hỏi: “Dì không đưa ngươi tới sao?”
“Ta không cho nàng đưa đến.” Lâm Sơ Hàm nói.
Vương Đằng không nói gì nữa. Tình huống nhà Lâm Sơ Hàm tương đối đặc thù, cả nhà đều dựa vào một mình mẹ lo liệu, bận rộn vô cùng, không đến cũng bình thường.
“Văn toán Anh của ngươi không thành vấn đề đấy chứ?” Lâm Sơ Hàm đổi đề tài, hỏi.
Bình thường Vương Đằng chưa từng nghiêm túc học xong một tiết học, kiểm tra cũng đều đội sổ. Điểm số như vậy, còn thi như thế nào?
Nhưng hắn lại luôn có dáng vẻ đã tính trước kỹ càng, giống như điểm số vốn không làm khó được hắn vậy. Điều này khiến cho Lâm Sơ Hàm lại có phần không cách nào xác định được.
“Yên tâm, yên tâm.” Vương Đằng quả nhiên lại có dáng vẻ này.
“Được rồi, ngươi có tin tưởng là được.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Tiểu Kiến, hai người này đều là bạn học của ngươi sao?” Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh Dương Kiến nói.
“Đúng vậy đó cha, bọn họ là bạn ngồi ở bàn phía sau ta, cũng là các bạn muốn tham gia thi võ.” Dương Kiến gật đầu nói.
“Lớp trưởng, Cậu Vương, đây là cha ta…”
Dương Kiến cũng giới thiệu một câu về Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm.
“Chào chú Dương!” Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm vội vàng đồng thanh.
Cha Dương Kiến cười nói: “Chào các ngươi, các ngươi đều phải tham gia thi võ, không chừng sẽ thi đỗ vào cùng một trường, sau này có thể trao đổi nhiều hơn.”
“Được rồi, cha, trường thi lập tức mở rồi, ngươi mau về đi.” Dương Kiến nói.
“Được được được, giữa trưa ta lại qua đón ngươi, ngươi thi cho tốt.” Cha Dương Kiến chào Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm rồi lái xe rời đi.
Ba người Vương Đằng ở đó nói chuyện phiếm.
Học sinh khác đã lục tục đi đến, người ở trước cổng trường càng ngày càng nhiều.
“Xong đời, ta quên mang theo thẻ dự thi!”
Đột nhiên, một tiếng kêu mang theo tiếng khóc vang lên trong đám người khiến học sinh và cha mẹ học sinh ở đây đều liếc nhìn sang.
Đó là một học sinh nữ hơi mập, lúc này đã gấp đến mức xoay tròn, nước mắt đều chảy xuống, đang lục tìm cặp sách ở đó. Tất cả mọi thứ đều lật tung lên đến lộn xộn.
Kết quả càng loạn nàng càng rối.
Cha mẹ của nàng ở bên cạnh cũng sốt ruột theo, không ngừng oán trách.
“Trước khi ra cửa đã dặn đi dặn lại, bảo ngươi kiểm tra lại một lần nữa, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ các thứ, nhưng ngươi cứ không nghe lời, nhất định không nghe, hiện giờ phải làm thế nào đây?”
Mẹ nàng là một người phụ nữ trung niên, đến lúc này không nghĩ ra được biện pháp nào.
…
Học sinh ở đây đều ném ánh mắt đồng tình qua, lúc này thời gian đã không còn nhiều lắm, quay trở về lấy chắc chắn đã không còn kịp nữa.
Đồng thời, bọn họ cũng ào ào kiểm tra lại đồ đạc của mình, chỉ sợ cũng trở thành một bi kịch trong đại quân quên mang đồ.