Chương 156: Cùng nhau dập đầu (1)
Đột nhiên, Hoàng Tuân Đức nói với gia nô: “Ngươi mau mau đi khách sạn, nói với Triệu tướng công kia, ta mang toàn bộ bãi vắng bờ sông tặng hết cho hắn, hỏi hắn muốn san lấp hết hay không. Tiền thêm không sai, cho năm trăm lượng nữa là được.”
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.” Gia nô vô cùng vui vẻ đi, hắn thích giao tiếp với Triệu tướng công, bởi vì luôn có tiền thưởng có thể cầm.
Hoàng Tuân Đức trong lòng ôm bạc, trong lòng nghĩ lại là ngựa gầy Dương Châu.
Nữ nhân phải đẹp tới mức nào, mới giá trị năm vạn lượng bạc chứ. Nếu có thể để lão sờ một cái, đời này cũng đáng, đáng tiếc lão ngay cả gặp cũng không gặp được.
Triệu Hãn chém gió, Hoàng Tuân Đức coi hết là thật.
Mà chỗ mấu chốt, chính là cái gì cũng chưa nói, Triệu Hãn trực tiếp ném ra năm trăm lượng bạc.
Tác phong hào môn như thế, sẽ lừa một thổ tài chủ ở nông thôn?
“Triệu tướng công!”
“Triệu tướng công đi thong thả!”
Gia nô nhanh chóng đuổi kịp, thở hồng hộc nói: “Triệu tướng công, lão gia nhà ta nói... Phù phù... Nói, muốn mang bãi sông lởm chởm tặng ngươi hết. Chỉ thêm năm trăm lượng bạc, bãi sông san lấp hết cho ngươi!”
Triệu Hãn chậm rãi xoay người, vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm gia nô: “Hoàng lão gia nhà ngươi, cho rằng ta là kẻ ngốc?”
“A?” Gia nô không biết nên tiếp lời như thế nào.
Triệu Hãn chỉ hướng bờ sông: “Những bãi vắng vẻ đó, dài hai ba dặm, ở giữa còn đứt quãng, mang theo vài mảnh ruộng cày. San lấp hết làm chi?”
Quả thật, san lấp toàn bộ làm cái lông à.
Chung quy không thể để kho hàng của Triệu tướng công, đông một gian, tây một gian, kéo dài hai ba dặm dài như vậy, khi xây dựng và sử dụng còn phải vòng ra khỏi đất canh tác.
Gia nô không còn lời nào để chống đỡ, cảm thấy lão gia nhà mình hồ đồ rồi.
Gia nô thật cẩn thận hỏi: “Vậy... Vậy tiểu nhân trở về bẩm báo lão gia, nói Triệu tướng công không cần nhiều như vậy?”
Triệu Hãn đột nhiên vẻ mặt ôn hoà, nói: “Quen biết vài ngày rồi, còn chưa biết ngươi tên là gì.”
Triệu tướng công hỏi tên của ta?
Triệu tướng công coi trọng ta sao?
Gia nô đè nén sự vui sướng trong lòng, khom người nói: “Bẩm Triệu tướng công, tiểu nhân họ Hoàng, tiện danh Tam Thủy.”
“Hoàng Tam Thủy phải không.” Triệu Hãn vỗ vỗ bả vai người này.
Bị tùy tiện vỗ một phát như vậy, Hoàng Tam Thủy cảm giác cả người nhẹ đi hai lạng, trong lòng tràn ngập vinh hạnh được đại nhân vật ưu ái. Hắn mang lưng cúi thấp hơn nữa, hưng phấn nói: “Triệu tướng công có việc gì cứ phân phó.”
Triệu Hãn cười nói: “Trở về nói với lão gia nhà ngươi, bổn thiếu gia tuy phá tiền, lại cũng không phải kẻ ngốc. Hắn có ý gì, trong lòng ta rất rõ ràng, đơn giản là muốn kiếm thêm chút bạc. Nói cho hắn, năm trăm lượng ta có thể thêm, nhưng đáp ứng ta vài yêu cầu.”
“Mời Triệu tướng công nói.” Hoàng Tam Thủy vội vàng nói.
Triệu Hãn mang quạt gấp vung lên, ‘Soạt’ một tiếng mở ra, quạt gió nói: “Thứ nhất, mang mấy mảnh ruộng canh tác kẹp ở giữa cũng cùng nhau bán cho ta; Thứ hai, bãi sông lởm chởm quá hẹp, mở rộng một chút nữa. Khẳng định là phải chiếm ruộng canht ác, tiền mua đất tính riêng, cam đoan không cho lão gia nhà ngươi chịu thiệt. Việc này làm xong, có chỗ tốt cho ngươi!”
Có lợi để cầm?
Hoàng Tam Thủy nhất thời tràn đầy nhiệt tình, thề thốt nói: “Triệu tướng công yên tâm, cam đoan làm được!”
Con hàng này kích động chạy về phục mệnh, thị nữ Tiểu Hồng lại vẻ mặt ưu sầu.
Triệu Hãn vừa đi vừa hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Hồng đột nhiên quỳ xuống, mang theo tiếng nức nở nói: “Xin tướng công đừng chiếm nhiều đất như vậy, để lại một con đường sống đi.”
“Nơi đó có đất nhà ngươi?” Triệu Hãn hỏi.
Tiểu Hồng rõ ràng so với Tiểu Thúy càng thông minh hơn, nói chuyện cũng lưu loát hơn: “Tướng công, mấy mảnh đất kẹp giữa bãi đá lởm chởm, đều là của Hoàng lão gia. Mùa hè dễ dàng nước lên bị ngập, không thể làm ruộng nước, chỉ có thể trồng chút rau dưa hoa màu. Nơi đó có hai mảnh đất, là... Là cha mẹ ca tẩu* của nô tỳ đang điền canh, xin tướng công cho con đường sống!”
* anh và chị dâu
“Hoàng lão gia mang giấy tờ bán thân của ngươi tặng ta, vậy ngươi bây giờ đã là nô tỳ của ta.” Triệu Hãn cười nói, “Đứng lên đi, ta sẽ không bạc đãi người một nhà.”
“Cảm ơn Triệu tướng công, cảm ơn Triệu tướng công!” Tiểu Hồng nhanh chóng dập đầu, sợ Triệu Hãn đổi ý.
Trở lại khách sạn, dẫn Tiểu Hồng vào nhà.
Tiểu Thúy đang luyện chữ, dùng bút lông chấm nước trong, ở trên tấm ván gỗ viết một, hai, ba các chữ số.
Nghe được động tĩnh, Tiểu Thúy vui sướng quay đầu: “Công tử đã về rồi... Ồ, Tiểu Hồng!”
“Tiểu Thúy.” Tiểu Hồng cười có chút miễn cưỡng.
Tiểu Thúy đi qua kéo tay Tiểu Hồng nói: “Ngươi đừng sợ, công tử đối với hạ nhân chúng ta tốt lắm, công tử hai ngày nay còn dạy ta biết chữ đó. Ngươi mau tới đây xem, ta đã có thể viết đến mười rồi.”
Tiểu Hồng mờ mịt đi theo, nhìn Tiểu Thúy nâng bút viết chữ.
Trên mặt Tiểu Thúy luôn mang nụ cười, vừa viết vừa nói: “Ở bên ngoài nói những lời đó, công tử đều là giả vờ, hắn là chủ nhân tốt nhất trên đời này.”
Tiểu Hồng hoàn toàn không tin, Triệu Hãn dọa nàng hỏng mất rồi.
Triệu Hãn lấy ra giấy tờ bán thân của hai người, đưa qua nói: “Giấy tờ bán thân của các ngươi, tự mình xé đi.”
Tiểu Thúy vốn rất vui vẻ, đột nhiên vẻ mặt sợ hãi, quỳ bịch xuống nói: “Xin công tử đừng ghét bỏ, nô tỳ... Ta sau này nhất định làm việc thật tốt.”
Tiểu Hồng cũng vội vàng quỳ xuống, cho rằng Triệu Hãn có ý thử.
“Ài!”
Triệu Hãn thở dài một tiếng, một lần nữa cầm lấy giấy tờ bán thân, lập tức xé thành mảnh vụn.
Tiểu Hồng mừng rỡ như điên, chỉ thiếu chưa thoải mái cười to.
Tiểu Thúy lại mất hồn mất vía, cả người ngồi bệt ở trên mặt đất. Nàng cho rằng bị Triệu Hãn vứt bỏ rồi, sau này chỉ có thể về nhà trồng trọt, sau đó tìm một anh nông dân gả đi.
“Đều mau đứng dậy.” Triệu Hãn tự tay nâng hai người dậy, “Ở chỗ ta, mỗi người bình đẳng, không có chủ nhân, không có gia nô. Các ngươi nếu là muốn về nhà, thì tự mình trở về đi. Các ngươi nếu là muốn lưu lại, vậy tiếp tục đi theo ta, cam đoan không cho các ngươi chịu thiệt.”
Tiểu Hồng vốn vui vẻ, giờ phút này lại vẻ mặt nghi hoặc, nàng không rõ Triệu Hãn rốt cuộc muốn làm gì.
Mang nô tỳ đánh chết cũng được, phải làm bộ làm tịch như vậy?
Tiểu Thúy lại liên tục dập đầu: “Ta đi theo công tử, làm trâu làm ngựa cũng được.”
Nói xong, nàng lại khẽ kéo góc áo Tiểu Hồng, thúc giục nói: “Ngươi mau quỳ xuống đi, công tử không đánh người, mỗi bữa đều có thể ăn no.”
Không đánh người?
Mỗi bữa đều có thể ăn no?
Tiểu Hồng đột nhiên nhanh trí, dập đầu theo nói: “Nô tỳ cũng nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử.”