Chương 157: Cùng nhau dập đầu (2)
Tiểu Thúy càng hiểu quy củ hơn, dạy: “Ở chỗ công tử, không thể tự xưng nô tỳ, phải nói ‘ta’, cũng đừng quên.”
“Ta... Ta...” Tiểu Hồng lại có chút ngây dại, hoàn toàn không rõ tình trạng.
Triệu Hãn một lần nữa nâng hai người dậy: “Không thể nói nô tỳ, cũng không thể động cái liền quỳ xuống. Chúng ta cùng một chỗ, đều là huynh đệ tỷ muội. Thiết Ngưu!”
Trương Thiết Ngưu vốn đang xem náo nhiệt, đột nhiên bị Triệu Hãn điểm danh, bị dọa vội vàng nói: “Ta hôm nay luyện chữ rồi!”
“Ngươi trước kia là làm cái gì?” Triệu Hãn hỏi.
Trương Thiết Ngưu nói: “Bốc vác bến tàu.”
Triệu Hãn chỉ vào Trương Thiết Ngưu, nói với hai cô gái: “Có nghe hay không, hắn trước kia chính là cước phu, dựa vào bốc vác cho người ta mà sống. Bây giờ cũng là huynh đệ của ta.”
Trương Thiết Ngưu cười nói: “Đúng, đều là huynh đệ.”
Triệu Hãn lại chỉ vào Trần Mậu Sinh: “Hắn trước kia là hát hí khúc, nhạc hộ, tiện tịch. Bây giờ cũng là huynh đệ của ta.”
Trần Mậu Sinh nhếch miệng cười, tỏ ra đặc biệt vui vẻ.
Triệu Hãn lại nói: “Ở chỗ ta, không có cao thấp sang hèn, chỉ có huynh đệ tỷ muội. Về sau, các ngươi chính là Tiểu Hồng tỷ tỷ, Tiểu Thúy tỷ tỷ của ta.”
Tiểu Thúy cạy mạnh móng tay mình, rất đau lòng nói: “Nhưng ta muốn làm nha hoàn của công tử. Ta cũng tới đây hai ngày rồi, công tử cũng không để hầu hạ ngủ, khẳng định là chê thân thể ta không sạch sẽ.”
Triệu Hãn chỉ có thể thở dài, thật sự là bị tẩy não nghiêm trọng, trong đầu chứa tất cả đều là tư tưởng nô tính.
Vậy làm càng kích thích hơn nữa!
Triệu Hãn chợt quỳ xuống: “Tiểu đệ dập đầu với hai vị tỷ tỷ!”
“A!”
“Công tử ngươi mau đứng dậy!”
“Không được, chúng ta tổn thọ!”
“...”
Hai nàng vội vàng đỡ, lại căn bản không đỡ nổi, sợ tới mức cũng lập tức quỳ xuống, theo Triệu Hãn cùng nhau dập đầu.
Ba người dập đầu với nhau, làm như bái đường tập thể.
Trương Thiết Ngưu cùng Trần Mậu Sinh liếc nhau, trên mặt đều lộ ra sự chấn động.
Trương Thiết Ngưu không xem trọng con hát Trần Mậu Sinh, Trần Mậu Sinh cũng không xem trọng nha hoàn Tiểu Thúy, trong lòng bọn họ đều có phân chia cấp bậc.
Nhưng, Triệu Hãn thế mà lại dập đầu quỳ xuống với hai nha hoàn, nháy mắt liền đánh vỡ tam quan của bọn họ.
Đột nhiên, Trần Mậu Sinh rơi nước mắt, hắn rốt cuộc hoàn toàn tin tưởng, Triệu Hãn là thật sự không phân chia lương tiện.
Mỗi người sinh ra bình đẳng, không có cao thấp sang hèn.
Hai câu này, Triệu Hãn cả ngày treo ở ngoài miệng, trước kia bọn họ nửa tin nửa ngờ, giờ phút này lại trở nên dị thường khẳng định.
Trần Mậu Sinh cũng quỳ xuống, nhưng chưa dập đầu với ai, mà là hai tay chắp lại, rơi nước mắt trong lòng mặc niệm: “Quan âm Bồ Tát ở trên, ngươi nhất định phải phù hộ công tử làm hoàng đế. Hắn là tinh tú trên trời hạ phàm, ra mặt cho người khổ chúng ta...”
Trương Thiết Ngưu nhìn bốn người quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm: “Điên rồi, đều điên rồi.”
Trương Thiết Ngưu xách rìu ra ngoài cửa, đứng ở cửa không biết đang nghĩ gì.
“Sao thế?” Bàng Xuân Lai từ phòng cách vách đi ra.
Trương Thiết Ngưu cười hề hề nói: “Bốn người bên trong đang dập đầu chơi.”
“Dập đầu chơi?”
Bàng Xuân Lai đẩy ra nửa cánh cửa, hắn nhìn không rõ ràng thế nào, chỉ thấy bốn người quỳ trên mặt đất. Trong đó ba người đang dập đầu lẫn nhau, một người khác tựa như đang chắp tay bái Bồ Tát.
Đế vương thuật!
Cầu hiền như khát thế này, ngay cả nha hoàn ở nông thôn, cũng chịu dập đầu, thủ đoạn thu mua lòng người này tuyệt vời.
Bàng Xuân Lai cảm thấy vui mừng, đồng thời lại cảm thấy mình phải nhắc nhở một phen, thu mua lòng người cũng nên chọn lựa đối tượng, vì hai nha hoàn không đáng.
Tiểu Thúy dập đầu hồi lâu, thấy Triệu Hãn còn chưa dừng lại, đột nhiên xông qua ôm lấy khóc rống: “Công tử... Hu hu hu... Ngươi chớ như vậy, ngươi dập đầu nữa, nô... Ta liền đi tìm chết.”
Triệu Hãn quỳ thẳng người nói: “Vậy ngươi nguyện làm tỷ tỷ hay không?”
Tiểu Thúy khóc gật đầu: “Nguyện ý, chỉ cần công tử không dập đầu, bảo ta làm cái gì cũng nguyện ý.”
Triệu Hãn lộ ra nụ cười, lại hỏi Tiểu Hồng: “Ngươi thì sao?”
“Nguyện... Nguyện ý.” Tiểu Hồng mơ hồ đáp ứng.
“Ha ha ha ha!”
Triệu Hãn thoải mái cười to, đứng lên phủi tro bụi đầu gối: “Hai vị tỷ tỷ, đều mau đứng lên đi, chúng ta tạm nói chính sự.”
Bảo hai nàng ngồi ở mép giường, Triệu Hãn cũng kéo băng ghế ngồi xuống.
Tiểu Hồng và Tiểu Thúy, tuy không biết Triệu Hãn vì sao như vậy, lại hiểu được hắn là người tốt hàng đầu thiên hạ.
Không đánh nô tỳ linh tinh đã tính là người chủ tốt.
Quỳ xuống dập đầu với nô tỳ, là người tốt hàng đầu hay không?
Đi theo chủ nhân tốt như vậy, cho dù chết cũng đáng. Mặc dù Triệu Hãn xé giấy tờ bán thân, các nàng cũng không muốn rời khỏi, chủ nhân như vậy còn có thể đi đâu tìm được?
“Tiểu Hồng tỷ tỷ, trong nhà ngươi có mấy người.” Triệu Hãn hỏi.
Tiểu Hồng trả lời: “Mấy năm trước mất mùa, ông nội thắt cổ chết, nhị ca đi huyện thành, đến nay cũng chưa trở về. Trong nhà còn có cha mẹ, có đại ca cùng chị dâu.”
Triệu Hãn tiếp tục hỏi: “Bình thường sống được chứ.”
Tiểu Hồng trật tự rõ ràng nói: “Ta làm việc ở nhà Hoàng lão gia, ăn dùng tiết kiệm gửi tiền về nhà, cha mẹ cùng anh trai chị dâu cũng trồng vài mẫu đất, miễn cưỡng không chết đói, chỉ là có khi sẽ nợ tiền thuê.”
Triệu Hãn lại hỏi: “Nếu ta mua ruộng cạn bờ sông, nhà ngươi còn sống nổi không?”
“Sợ là... Sợ là phải chết đói.” Tiểu Hồng nhịn không được hỏi, “Công tử thiện tâm, sẽ không làm như vậy chứ?”
Triệu Hãn cười cười, cũng không trả lời, chỉ hỏi: “Hoàng lão gia có phải có ba đứa con trai hay không? Con út của hắn ở huyện học đọc sách, các ngươi đều biết được bao nhiêu?”
Tiểu Thúy nói: “Tam thiếu gia chỉ có ngày Tết mới trở về, hắn chướng mắt Hoàng gia trấn, mang vợ con đều đón đi trong thành rồi.”
Tiểu Hồng bổ sung nói: “Nhiều người đều nói tam thiếu gia là sao Văn Khúc hạ phàm, chẳng những thi đỗ tú tài, còn là lẫm sinh trong huyện. Nhưng ta biết, tam thiếu gia đã sớm không phải lẫm sinh. Hắn còn ở trong huyện uống hoa tửu, không có tiền trả bị người ta trói lại, tam thiếu nãi nãi phái gia nô trở về lấy tiền chuộc người.”
“Còn có việc này?” Tiểu Thúy kinh ngạc nói.
Tiểu Hồng đắc ý nói: “Ta nghe lén, lúc ấy lão gia tức muốn hỏng. Ngươi quên rồi, năm trước ngươi tự dưng bị đánh một trận, đó là chạm vào lão gia đang tức.”
“Là lần đó à, ta còn không rõ mình làm sai cái gì.” Tiểu Thúy nháy mắt có ấn tượng.
Thấy các nàng càng kéo càng xa, Triệu Hãn vội vàng thu hồi đề tài: “Trong ngoài Hoàng gia trấn này, trừ Hoàng lão gia, còn có nhà ai nhiều ruộng nhất?”
“Ta biết, ta biết.” Tiểu Hồng vội vàng giành trả lời, “Hoàng nhị gia phía đông bắc trấn, tổ gia gia của hắn, cùng tổ gia gia của Hoàng lão gia là huynh đệ. Ta nghe người già trong thôn nói, lúc ấy ầm ĩ lắm, hai huynh đệ mang theo mấy trăm người chia gia sản, đánh chết tại chỗ mười mấy người.”
Triệu Hãn cười nói: “Vậy chúng ta nói về Hoàng nhị gia...”