Chương 187: Luyện binh thực chiến
Hai người đều không đỗ cử nhân, khi biết được tình huống thì kết bạn cùng về quê, lại ước định cùng nhau đi tới thôn Võ Hưng điều tra hư thực.
Sau một hồi thám tính, Tả Hiếu Thành kinh hãi không hiểu, trước khi tới Cát An thì vội vàng đi cầu kiến Tuần phủ Giải Học Long.
Tả Hiếu Lương vừa mừng vừa lo, tiếp tục quan sát Triệu Hãn thi hành biện pháp chính trị, thế mà lại dần dần bị thuyết phục.
Trong nhà hắn vô cùng khó khăn, thời gian thi hương đến ăn cũng không đủ no, là Tả Hiếu Thành đưa cho hắn vài cái bánh thịt. Hắn mười sáu tuổi đã là Tú tài, nhưng nhiều lần thi hương lại không đỗ, triều đình còn hủy bỏ quyền miễn trừ, điều này làm cho Tả Hiếu Lương vô cùng thất vọng.
Tả Hiếu Lương cảm thấy có khả năng Triệu Hãn sẽ thành công!
“Phành!”
Phí Như Hạc để đao lên trên bàn, đặt mông ngồi xuống nói: “Có phải là muốn đánh trận rồi không?”
“Không biết,” Triều Hãn đau đầu nói, “Bạo dân ở hạ du cướp bóc thuyền, thuyền buôn bán không dám đi tới đây, tự nhiên tin tức cũng không truyền đến được. Ta đã phái thuyền đến phủ thành trước, hi vọng không bị bạo dân cướp đoạt, nếu không thám tử của chúng ta cũng không về được.”
“Có lẽ phải đánh rồi,” đột nhiên Tả Hiếu Lương mở miệng, “Huynh đệ trong tộc của ta đã đi tìm đến Tuần phủ để nương tựa, hắn biết tình hình của trấn Vũ Hưng. Chỉ cần Tuần phủ không ngốc, nhất định sẽ phát binh đến tấn công, có điều nhất định sẽ đánh bạo dân ở hạ du trước.”
Phí Hạc Như nhìn Tả Hiếu Lương một cái: “Đây lại là ai nữa?”
Triệu Hãn nói: “Tả Hiếu Lương, tự Đại Thiện, là Tú tài.”
“A, cuối cùng cũng có Tú tài tìm nơi nương tựa.” Phí Như Hạc cười cười, hỏi Tả Hiếu Lương: “Có biết dẫn binh đánh trận không?”
Tả Hiếu Lương lắc đầu: “Không biết.”
Phí Như Hạc nói không chút khách khí nói: “Vậy thì là quan văn, không phải cùng một con đường với chúng ta.”
Tả Hiếu Lương mỉm cười, không muốn so đo với tên này.
Triệu Hãn nói với mọi người: “Nhất định phải lấy Lý Gia Quải, ngày mai lập tức xuất binh, tất cả những người liên quan đều phải đi theo, mỗi người các ngươi về tự chuẩn bị đi!”
Lý Gia Quải là một thôn lớn, thậm chí còn phát triển thành trị trấn, ở Hòa Thủy là mấy vịnh, đất đai bằng phẳng phì nhiêu. Phía bắc vùng đó là núi, bên kia sông cũng là núi, là nơi Tuần phủ xuất binh tấn công.
Hôm nay, bị một đám bạo dân chiếm cứ, sau khi giết chết địa chủ mới, còn lập bang kết pháo trấn áp tá điền.
Càng đáng giận hơn là, bọn người kia giơ bảng hiệu của Triệu hãn, miệng lúc nào cũng nói tôn “Triệu tiên sinh” làm chủ, nhưng lại từ chối không cho người người khác vào tuyên truyền công tác chính trị.
Nếu Giải Học Long dẫn binh đến tấn công, những tên ngu ngốc chiếm lấy Lý Gia Quải kia thực sự rất có khả năng sẽ đầu nhập vào Tuần Phủ, giúp đỡ quan quân đi đánh Triệu Hãn.
Ngày hôm sau, xuất binh.
Tám trăm quân binh đi dọc theo sông đến tiền tuyến, thuyền nhỏ dùng để vận chuyển lương thực – Triệu Hãn quá nhèo, không mua nổi thuyền lớn để vận chuyển binh, nên chỉ có thể tự mình đóng một ít thuyền nhỏ để vận chuyển lương thực.
Tả Hiếu Lương đi theo bên người Triệu Hãn, nhìn đội quan ăn mày ở phía sau, trong lòng sinh ra cả giác vô cùng cổ quái.
Trúc sào, trúc vàng, nắp nồi, lưỡi liềm, kéo… Đội ngũ như này, có thể tác chiến với quan binh sao?
Nhưng tinh thần lại tràn đầy năng lượng, tốt hơn gấp trăm lần so với quan binh mà Tả Hiếu Lương từng gặp!
Người tên là Trầu Mậu Sinh kia, nghe nói trước đây là con hát. Lúc này, đi ở phía trước đội ngũ, cùng với mọi người hát tiểu khúc, thỉnh thoảng các binh sĩ còn phát ra tiếng cười sảng khoái.
Hành phân không phải nên trang nghiêm, sát khí lạnh lẽo sao?
Tả Hiếu Lương không hiểu binh lính, có chút không hiểu tình hình lắm, hắn vẫn còn phải từ từ hòa nhập với tập thể.
Cờ của chủ soái chủ Triệu Hãn do một người tên Lưu Trụ giơ lên.
Cờ lớn kia đến một cái đồ án cũng không có, chỉ có một màu chàm của vải bông. Đây là màu của quần áo dân thường, bởi vì màu chàm dễ nhuộm, phàm phu tục tử đều mặc được, nên có thể đại biểu cho bách tính.
Quan truyền lệnh càng thú vị, lưng dắt mấy lệnh cờ cũng coi như bình thường, treo cồng cũng là chuyện bình thường, nhưng mà trên người thế mà lại còn một chiếc kèn.
Quan truyền lệnh này trước kia là một nhạc công dân gian, chuyên thổi kèn cho các đám hôn, tang, gả, thú.
Nghe nói, chỉ cần kèn thổi, toàn quân sẽ xông lên.
Đây là thổi vì chuyện vui nhà mình hả?
Hay là muốn thổi tang cho kẻ địch?
Hoàng Thuận Đức đã đi đến mức hai chân đau nhức, hắn là chủ bộ trong quân, không dám kêu khổ mà ngừng lại, nên cũng chỉ có thể khập khiễng đi ở phía trước.
“Bây giờ đi mới được vài dặm đường mà chân đã sắp gãy rồi?” Triệu Hãn cười cười trêu ghẹo, rồi bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Sau này luyện tâm cùng binh lính đi!”
“Tuân lệnh!” Hoàng Thuận Đức vội vàng nói.
Hắn đường đường là một Đồng sinh, bị bắt nhập bọn với đám chân tay lấm bùn này, cũng coi như là từ người hiền lành bị ép thành người xấu.
Có điều, cách thay đổi cũng coi như là được, không hề mâu thuẫn với chính sách của Triệu Hãn, chỉ là tâm tư của Chiêu An còn chưa hoàn toàn đi theo.
“Đại Thiện huynh, Hoàng Thuận Đức đi đến bên cạnh Tả Hiếu Lương, “Một Tú tài như ngươi, trước kia còn đã từng làm Lẫm sinh, sao bây giờ lại chạy tới đầu nhập cho Triệu tiên sinh?”
Tả Hiếu Lương hỏi lại: “Ngươi thì sao?”
Hoàng Thuận Đức lập tức nói: “Đương nhiên ta là ngưỡng mộ phong thái của Triệu tiên sinh, bội phục đức hạnh uy nghiêm của Triệu tiên sinh, cho rằng Triệu tiên sinh nhất định có thể thành công.”
Tả Hiếu Lương nói: “Ta cũng vậy.”
“A…” Hoàng Thuận Đức không thể nào nói tiếp được, cuộc tán gẫu đã đến góc chết rồi.
Cuối cùng cũng đi vào địa bàn Lý Gia Quải,quan truyền lệnh lấy kèn đồng ra thổi để hấp dẫn sự chú ý của thôn dân.
Chờ thôn dân đến nhiều rồi, Trần Mậu Sinh lập tức đi lên, dẫn theo thủ hạ có cả nam lẫn nữa, hô lớn khẩu hiệu của xã Đại Đồng, người người ai cũng có điền canh, có cơm ăn, có áo mặc.
“Triệu tiên sinh đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”
Vô số thôn dân hết sức vui mừng, chủ động đi ở phía sau đội ngữ, còn có người trực tiếp chạy tới dẫn đường cho Triệu Hãn.
Tả Hiếu Lương nhìn tất cả ở trong mắt, trong đầu hiện ra bốn chữ: “Hỉ nghênh vương sư!”
Đám bạo dân chiếm lấy Lý Gia Quải, bị tám trăm quân lính dọa sợ, phần lớn trốn vào nhà lớn của địa chủ, có người thông minh thì tực tiếp trốn vào trong núi.
Triệu Hãn chia tám trăm binh lính thành bốn nhóm nhỏ, bao vây chặt bốn tòa nhà lớn.
Đang cân nhắc tấn công như thế nào, thì đột nhiên dân chúng ở đây đưa thang đến, còn chủ động giúp bọn chọ dựa vào tường.