Trẫm

Chương 188: Chính là đổi nhà (1)

Chương 188: Chính là đổi nhà (1)


Vì thế, đội quân gậy trúc giơ cao sào trúc quấy nhiễu tầm mắt và hành động của kẻ địch ở bên trong tường. Quân khiên mây, một tay cầm nắp nồi, một tay cầm lưỡi liềm hoặc kéo, leo nhanh lên thang dây ở tường, ngồi ở trên tường yểm hộ cho quân cầm trường thương lên.
Trương Thiếu Ngưu không quan tâm nhiều được như vậy, hai ba bước đã đến đầu tường, cầm theo lưỡi liềm nhảy xuống dưới.
Phí Như Hạc chưa từng thấy ai có thể mạnh hơn hắn, thế là cũng mang đao nhảy xuống.
Chỉ hai người xông lên mà lại đuổi kẻ địch chạy tán loạn trong sân. Nhất thời, sĩ khí quân ta tăng vọt, cũng không quan tâm kế hoạch tác chiến gì nữa, tất cả đều vọt vào trong sân.
Chỉ có thời gian một nén huong, trận chiến đã kết thúc.
Trương Thiếu Ngưu ngẩng đầu mỉm cười đi tới, cười ha ha nhìn về phía Triệu Hãn, giống như là đang chờ được khen.
Triệu Hãn trợn mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cắt quân thưởng tháng này, ghi lỗi xử phạt nặng!”
Trong quá trình hành quân đánh trận, là có thể lấy quân thưởng.
Trương Thiếu Ngưu không hiểu gì, tủi thân nói: “Đánh thắng mà!”
“Quan quân pháp, ngươi nói cho hắn nghe!” Triệu Hãn lười nói nhảm với hai tên này.
Lý Hiển Quý xuất thân là học đồng, trong nháy mắt đã chạy tới nói: “Đội trưởng Trương Thiết Quan, lần này ngươi phạm phải hai lỗi!”
Trương Thiếu Ngưu âu sầu vò đầu, mơ hồ nói: “Ta phạm lỗi, còn phạm phải hai cái?”
Lý Hiển Quý nói rõ từng điều một: “Thứ nhất, lần này tác chiến, lấy luyện binh làm chủ, để cho binh lính luyện tập phối hợp thực chiến, đây là xuất phát từ quân lệnh được ban xuống lúc trước. Thứ hai, quân quy có lệnh, không được chặt đầu người luận công, trong tay ngươi đang cầm một cái đầu!”
Trương Thiết Ngưu trợn mắt há mồm, nhất thời không còn lời nào để nói.
Triệu Hãn nhìn vết thương trên cánh tay và bên hông hắn, lại khinh thường nói: “Đối phó với một đám bạo dân ác bá, thế mà ngươi lại có thể bị thương, còn bị thương ở hai chỗ, đúng thật là vô cùng dũng mãnh!”
Trương Thiết Ngưu giải thích: “Đều là vết thương nhỏ!”
Đột nhiên Phí Hạc Nhu xuất hiện, cười nói: “Cả người ta đều bình thường, một vết thương cũng không có!”
“Ngươi cũng phạm lỗi lớn!”
Triệu Hãn vô cùng tức giận, trực tiếp nói thẳng: “Mẹ nó, ngươi là một đội trưởng một đội, chỉ huy đội quân danh dự, thế mà lại có thể bỏ lại binh của mình, tự mình nhảy vào trong sân chém lung tung. Chém tới cuối cùng, đến người cũng không thấy đâu nữa, binh của ngươi cũng không tìm thấy chủ quan ở đâu! Nếu như đến chiến trường, ngươi cũng bỏ binh mặc kệ như vậy? Loại người như ngươi mà còn muốn làm chuyện lớn, về quê đi làm thổ phỉ đi!”
Phí Như Hạc muốn nói lại thôi, dù sao cũng là mình đuối lý, thở dài nói: ‘Là ta sai rồi, đầu óc vừa nóng lên đã quên mất binh của mình.”
Đám ô hợp mà, trong lòng Triệu Hãn sốt ruột.
Đừng nhìn bình thường đều được luyện quy củ, đây là còn chưa có gặp quan binh đấy, chỉ là đánh một đám bạo dân mà thôi mà cả đám đã lộ nguyên hình!
Triệu Hãn không thèm quản hai người này nữa, nói với Tả Hiếu Lương: “Ngươi đi theo Trần Mậu Sinh, Phí Thuần, Hoàng Phi, Hoàng Phỉ học cách làm việc như thế nào. Trước tiên phát lương, hấp dẫn thôn dân đăng ký thành một quyển, ai không đăng ký thì không được lĩnh lương thực. Sổ hộ dân làm xong rồi, thì dựa theo đó chia ruộng đất cho từng hộ, chú ý lúc chia ruộng có người lừa đảo gian trá. Đợi chia xong ruộng rồi thì lại diễn “Bạch mao nữ”, xét xử công khai mấy tên ác bá này, mở đại hội kể khổ, tuyên truyền giảng giải tư tưởng đại đồng của chúng ta.”
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ học thật tốt.” Tả Hiếu Lương vô cùng khiêm tốn, tuy hắn biết lộ số này, nhưng vẫn không biểu hiện ra có một chút không kiên nhẫn nào.
Triệu Hãn còn nói thêm: “Đợi làm xong hết chuyện chính ở Lý Gia Quải, ta sẽ tự mình tiến cử ngươi gia nhập hội Đại Đồng.”
Tả Hiếu Lương ôm quyền nói: “Nhất định cố gắng hết sức!”
Chính vào lúc này, thám tử được phái vào trong phủ thành, đi được nửa đường thì chèo thuyền quay lại, điên cuồng chạy tới báo tin: “Tiên sinh, quan binh đánh tới rồi, ước chừng có khoảng sáu vạn đại quân. Phía trước có rất nhiều đầu lĩnh của thôn trấn, đều mời người đi chủ trì đại cục, nói muốn hợp binh đối phó tiêu diệt toàn bộ quan phủ.”
“Sáu vạn đại quân cái khỉ gì,” Triệu Hãn không nhịn được trào phúng nói, “Tuần phủ, Tri phủ, Tri huyện có bán hết cả mông đi cũng không tập hợp đủ được lương thảo cho sáu vạn đại quân!”
“Ha ha ha ha!”
Mọi người cười to, vốn dĩ không khí đang rất căng thẳng lại bị một câu của Triệu Hãn chọc cho cười.

Tam Giang Khẩu, Lô Thủy, Hòa Thủy giao với nhay tại một chỗ.
Đây là nơi Giải Học Long tập trung binh, luyện binh, đã lần lượt có người cùng quê dẫn theo binh lính trong nhà mình đến tìm nơi nương tựa.
Tử đệ binh này, ý nghĩa như tên, chính là con cháu ở quê nhà.
Điền nông không xứng được gọi là “tử đệ”, đa số là con cháu của tộc nhân trong nhà và con của gia đình lương thiện, thật sự là không để cho con của gia bộc sinh ra đi vào. Tuyệt đối trung thành, sẽ không có cấu kết với phản tặc
Hôm nay dưới trướng Giải Học Long, tổng cộng có hơn 800 vệ sở binh, tự chiêu mộ tạm thời có hơn 500, thân sĩ Tử đệ binh hơn 3200, ngoài ra còn có hơn 2000 dịch đinh vận chuyển quân nhu.
Bên bở sông quân doanh.
Giải Học Long ngồi trên đài cao, mặt không biểu cảm nói: “Giải lên đây!”
Hơn mười tướng quân, sĩ tốt, tất cả bị áp giải đến dưới đài đều kêu cha gọi mẹ, có người còn ở miệng mắng chửi.
Có người còn rít lên giận dữ hét: “Họ Giải kia, gia gia ta là Thiên hộ Lâm Giang, giết ta phải có công văn của triều đình, ngươi tàn sát võ tướng, đây là muốn tạo phản sao?”
Giải Học Long hừ lạnh một tiếng: “Lúc Thụy Kim tiêu diệt thổ phi, ngươi dung túng cho binh lính cướp bóc, ta đã sớm cảnh cáo ngươi. Bây giờ, đang là lúc cần phải bình tặc, luyện binh gấp, ngươi lại thiếu vắng không có lý do, dẫn binh đi vũ nhục phụ nữ nhà lành. Giết ngươi thì thế nào? Người đâu, lôi tên này ra chém!”
Nhìn thấy đao phủ cầm đao đi tới, quan quân lại bắt đầu kêu khóc: “Giải lão gia, ta sai rồi, ta sai rồi, ta cam đoan sẽ nghe lời, cầu xin lão gia để cho ta lập công chuộc tội!”
Một đao đi xuống, đầu rơi xuống đất.
Hết người này đến người khác, hỏi trảm đến hơn mười người, trong đó có bốn quân quan bị chém.
Nhất thời, toàn quân nghiêm túc, không có người nào còn dám ồn ào, đều yên lặng lắng nghe Giải Học Long nhắc lại quân lệnh.
“Phủ Đài, Mạnh Ám tiên sinh dẫn Tử đệ binh đến đây.” Phụ tá Lý Tông Học bước nhanh lên đài, đi tới bên người Giải Học Long thì thầm.
Giải Học Long nghe vậy mừng rỡ, lệnh cho binh lính tiếp tục thao luyện, còn mình thì chạy gấp ra ngoài cửa lớn quân doanh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất